CHƯƠNG 164: BÍ MẬT
Hầu kết của Lăng Ngạo trượt lên trượt xuống.
Anh thực sự đói rồi.
Khắp mọi chỗ đều đói!
Vừa hôn lên má cô, vừa nói nhỏ: “Được, vậy thì thử một lần thôi, tuỳ vào em hết!”
Anh hôn và lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô, đầu ngón tay run lên vì phấn khích.
Vừa định hôn lên đôi môi mỏng manh, cô gái nhỏ đột nhiên nhảy khỏi chân anh.
Lăng Ngạo vô thức mà hoảng hốt: “Em?”
Cô gái nhỏ không trả lời, chỉ đóng cửa phòng chờ và phòng làm việc, chạy đến kéo rèm cửa thật chặt, căn phòng chỉ có một ngọn đèn hắt qua đầu, nhưng vẫn rất sáng.
Cô suy nghĩ, nói một cách ngượng ngùng: “Em, em cho chú lên giường trước rồi tắt đèn mới lên giường được không chú?”
Thì ra là con bé mắc cỡ!
Lăng Ngạo cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Được thôi!”
Chỉ cần có thể ăn được thịt, giờ anh sao cũng được!
Trong suốt quá trình, Tống Vĩnh Như đỏ mặt đỡ anh lên giường, lần này dễ dàng hơn bao giờ hết, cô cảm thấy sức lực cánh tay của chú dường như càng ngày càng mạnh!
Bởi vì trước đây, phải mất vài phút để giúp anh lên giường, nhưng lần này, anh đã nằm xuống trong vòng chưa đầy một phút!
Tống Vĩnh Nhi kéo chăn bông che nửa người, chạy đi tắt đèn!
Căn phòng tối om, cô thậm chí không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Chính bóng tối này đã hoàn toàn nuốt chửng sự ngại ngùng giữa hai người, càng vô hình trung, những tư thế của đối phương càng xuất hiện trong tâm trí, thân nhiệt cũng từ từ tăng lên!
“Chú ơi, em, em đến đây~”
“Ừm.”
Cô bước đến bên giường sờ soạng một chút, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại trước tiên cởi cúc áo sơ mi của anh, cởi áo sơ mi trên người anh ra, sau đó nhanh chóng cởi thắt lưng các thứ, điều hoà nhiệt độ trong phòng quá mạnh, cô sợ anh bị cảm lạnh, vì vậy, cô vừa thân mật cởi ra, vừa đắp chăn cho anh.
Cuối cùng, anh lo lắng nói: “Vĩnh Nhi, anh đã lõa lồ rồi!”
Nên em nhanh lên đi!
Tống Vĩnh Nhi khẽ đáp: “Em, em cũng đang cởi.”
Cô đứng bên giường, cởi hết quần áo, sờ lên bàn đầu giường, để lên, xếp thành đống cùng quần áo của Lăng Ngạo.
Chạm vào giường, cô hơi ngại ngùng trèo lên, kéo chăn bông ra khỏi người anh rồi chui vào.
Cánh tay của Lăng Ngạo giống như đang chờ đợi cô, anh ngay lập tức ôm thân thể nhỏ bé của cô qua đặt trên người mình, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hạ thấp người cô xuống áp chặt vào ngực mình, đôi môi nóng bỏng đuổi từ tai cô đến môi anh đào, cướp bóc thật dữ dội.
Tống Vĩnh Nhi luôn nghĩ cô nên là người ở vị trí dẫn đầu trong quá trình này.
Tuy nhiên, cô đang nằm trên người chú, một lúc sau, cô bị chú hôn đến mức choáng váng, thậm chí cô còn không nhớ chú đã trở mình và đè mình trong bóng tối từ khi nào.
Cô chỉ nhớ đến đôi tay của chú, như có ngọn lửa thiêu đốt, mãnh liệt xoa nắn cơ thể cô!
“Chú, chú~ em sợ~”
Sợ chết đi được!
“Chú, chú~ em muốn đi tiểu~”
“Đứa trẻ ngốc nghếch!”
Trước sự hoảng loạn của cô, anh có chút đau lòng mà an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu bé ngoan, em cứ nằm thế này là được rồi.”
Anh nghĩ, đã đến lúc, anh có một bí mật, e rằng anh không thể giấu được nữa!
Cơ thể nhỏ bé dưới anh rùng mình, chỉ vì anh không tiếc sức để nếm trải sự dịu dàng của hai bên mềm mại như tuyết của cô.
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy mình sắp chết chìm trong đại dương, cô nắm chặt lấy tóc Lăng Ngạo, cắn chặt môi, trong bóng tối cảm thấy rất mờ mịt.
Điều cô nghĩ là, khi nào chú sẵn sàng, cô nên nằm trên nhỉ?
Cô tràn đầy lo lắng không biết chốc nữa mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ không, bởi vì chân của anh không tốt, cô chỉ có thể ở trên làm loại chuyện này!
Đột nhiên, ngay khi cô