CHƯƠNG 165: BẮT NẠT
“Em biết rồi anh Nghê Chiến, cảm ơn anh đã nhắc nhở, em sẽ nói lại với chú!”
“Được, ngoan lắm”
Cuộc điện thoại kết thúc, Tống Vĩnh Nhi liền há miệng cắn thật mạnh vào vai Lăng Ngạo!
Khốn kiếp!
Dám bắt nạt cô như thế à!
Aaaaaaa!
Vũ trụ nhỏ nổi giận rồi, Tống Vĩnh Nhi giơ chân định đạp thật mạnh vào giữa hai chân anh!
Cô muốn đạp chết tên khốn kiếp này! Dám đùa giỡn cô à!
Tuy nhiên, cô không thể ngờ được là, hai chân Lăng Ngạo bỗng dưng lại co chân lên, cả người linh hoạt né sang một bên, tránh được đòn tấn công của cô!
“Bé ngoan, không được như thế, chúng ta còn có cả một đời sau này nữa cơ mà!”
Lời nói của anh nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai cô, nhưng lại làm chuyện to gan lớn mật với cô!
Trước đây cô vẫn luôn thương tiếc cho người đàn ông này, nhưng hiện giờ mọi thứ như từng bước đạp đổ hình tượng trong quá khứ.
Từ trước đến giờ cô chưa từng khóc một cách đau lòng như vậy: “Khốn kiếp! Huhu~ Khốn kiếp~! Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh~! Lăng Ngạo tôi hận anh!”
“Bé ngoan, đừng khóc!”
Anh không ngừng hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để an ủi vỗ về Tống Vĩnh Nhi!
Tống Vĩnh Nhi có cảm giác cả thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ rồi!
Người chú mà cô yêu quý biến mất rồi!
Hoặc có lẽ cũng giống như Mạnh Tiểu Long, quan tâm chu đáo ở bên cạnh cô đã nhiều năm, sau đó mới phát hiện ra, cô hoàn toàn không hiểu gì về Mạnh Tiểu Long!
Cô cứ nghĩ bản thân mình là một người bạn thân chu đáo, nhưng thật ra cô chưa từng có.
Cũng giống như cô cứ nghĩ rằng mình yêu thương người chú ấy, nhưng thực sự không hề!
“Huhu~ Huhuhu~ Khốn kiếp! Anh là đồ khốn kiếp~!”
Tống Vĩnh Nhi điên cuồng khóc lóc, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng chỉ có điều sức lực yếu ớt, làm sao có thể chống đỡ được.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cánh tay mạnh mẽ của anh lại ôm chặt lấy cô!
“Bé cưng~ Bảo bối?”
Anh vô cùng quan tâm hỏi han.
Khuôn mặt cô xám xịt, im lặng nằm xuống, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cô không còn nức nở nữa, cũng không oán trách, không đánh đập hay la mắng gì nữa.
Có lẽ, cô đã chấp nhận số phận rồi, không còn có cách nào khác ngoài việc chấp nhận anh.
Trong lòng anh vui vẻ, ôm chặt lấy cô: “Bé ngoan, em muốn một hôn lễ như thế nào? Chúng ta không đính hôn nữa, lễ đính hôn vào tháng sau liền trực tiếp chuyển thành lễ cưới, có được không?”
Tống Vĩnh Nhi không nói gì.
Anh liền hôn lên môi cô, cười nói: “Anh muốn tất cả những người đã từng cười nhạo anh ở trên khắp thế giới này sẽ phải ngưỡng mộ em, bé ngoan, anh thề”
Trong phòng yên lặng đến mức khó tin, nhưng anh vẫn cứ hôn lên môi cô.
“Huhu~ Anh là đồ khốn kiếp!”
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, nước mắt cạn khô, trong lòng nguội lạnh như tro tàn.
Tình cảm của cô, tan nát rồi!
Cánh tay của Lăng Ngạo co lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
“Bé ngoan, anh cảm thấy, thế giới của anh đã đủ đầy mãn nguyện rồi, thật đấy!”
“Bé ngoan, cảm ơn em!”
“Bé ngoan, em có biết là em ngọt ngào lắm không?”
“Bé ngoan, anh yêu em!”
Anh cứ hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng thủ thỉ với cô những lời từ tận đáy lòng.
Cuối cùng, anh nhớ đến cuộc gọi vừa nãy của Nghê Chiến, liền hôn lên má cô một cái rồi nói: “Bảo bối, anh đi vào nhà tắm một lát, lát nữa sẽ ôm em cùng đi tắm. Anh biết là có rất nhiều