CHƯƠNG 166: HỐI HẬN
“Huhu, mau buông ra! Tôi ghét cô! Khúc Thi Văn, cô thông đồng với đám khốn kiếp bọn họ lừa tôi, rồi ở trong phòng giám sát nhìn tôi chờ đợi trong vô vọng như một con ngốc, làm như vậy cô thấy thú vị lắm phải không?”
Nước mắt của Tống Vĩnh Nhi lại tuôn rơi.
Cô cảm thấy Tử Vi Cung quả thật là một nơi đáng ghét!
Lừa gạt tình yêu của cô thì thôi đi, lại còn lừa gạt tình bạn của cô nữa!
Cố Duyên từ trong phòng bếp bước ra, thấy một đám người đang trong trạng thái hỗn loạn liền cau mày nói: “Cậu Nghê nói xe của bọn họ đã tiến vào Tử Vi Cung rồi, họ nói em mau nói cho mọi người biết đừng để cho cậu tư xuất hiện!”
Tuy nhiên, cục diện ngày hôm nay đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Nghê Chiến nữa.
Tống Vĩnh Nhi dùng hết sức lực để vùng vẫy khiến cho Trân Trân rơi xuống đất, kêu meo một tiếng rồi bỏ chạy.
Khúc Thi Văn dù sao cũng là một cô gái trọng tình cảm, thấy Tống Vĩnh Nhi đau khổ như vậy, cũng òa khóc theo cô: “Cô Tống, mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi giải thích được không?”
Trần An thấy vợ mình khóc cũng liền đau lòng theo: “Cô Tống, cậu tư thật lòng yêu thương cô, rất yêu rất yêu cô. Có thể là cậu ấy đã giở chút thủ đoạn với tình cảm này, nhưng mà, nếu như cậu ấy không thật lòng thì cần gì phải vì cô hao tâm tổn sức như vậy chứ?”
“Đúng vậy, cậu tư không thể không có cô, nếu cô đi rồi, chúng tôi không thể tưởng tượng nổi thế giới của cậu tư sẽ thay đổi ra sao! Cô Tống, cầu xin cô!”
Mọi người ra sức khuyên cô, còn Cố Duyên thì đứng một bên nhìn đến mức đến ngây ngốc.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải tối qua mọi thứ vẫn ổn sao?
Cậu tư cưng chiều cô Tống như vậy, sao lại gây ra chuyện như khiến cô Tống đau đến chết lặng như vậy?
Đúng lúc này chuông cửa vang lên!
Trong lòng Trần An mừng thầm, may quá, viện binh đến rồi!
Vẻ mặt của Khúc Thi Văn cũng trở nên mừng rỡ, vội vàng xoay người sang một bên ôm lấy Tống Vĩnh Nhi, còn Trần An nhân cơ hội này liền bước về phía trước mở cửa.
Nghê Chiến đang đứng trước cửa.
Trên đầu và cánh tay phải của anh ta còn quấn băng gạc trắng.
Thấy cửa mở, anh ta mỉm cười, nghiêng người sang một bên để lộ ra gương mặt của người phụ nữ đang đứng sau lưng mình, sau đó làm động tác xin mời.
Khi Nghê Tịch Nguyệt được Nghê Chiến mời vào trong phòng thì Tống Vĩnh Nhi đang vùng vẫy muốn xông ra ngoài, Khúc Thi Văn đang cố hết sức ngăn cô lại, còn Trần An thì vội vàng lao về phía trước đóng cửa lại.
Tình huống như vậy khiến Nghê Chiến cùng với Nghê Tịch Nguyệt sửng sốt.
Bởi vì bộ dạng lúc này của Tống Vĩnh Nhi tàn tạ vô cùng, trên chiếc cổ trắng ngần hiện lên những dấu hôn vô cùng rõ ràng!
Sau khi nhìn thấy điều này, ánh mắt Nghê Tịch Nguyệt vô thức nhìn về phía bụng của Tống Vĩnh Nhi, sau đó liền rời đi.
Cửa đã đóng lại, Trần An giống như vệ binh canh gác trước cửa, ai cũng không thể ra ngoài được.
Khúc Thi Văn thở phào một hơi, buông Tống Vĩnh Nhi ra, nói với Nghê Tịch Nguyệt: “Phu nhân Nguyệt Nha! Cậu Nghê!”
Trần An cùng Cố Duyên cũng lên tiếng: “Phu nhân Nguyệt Nha! Cậu Nghê!”
Duy chỉ có mình Tống Vĩnh Nhi là tội nghiệp đứng im một chỗ, khóc đến run rẩy hai vai, tay ôm balo, bộ dạng này giống như thể muốn bỏ nhà đi vậy.
Nghê Tịch Nguyệt không tiện lên tiếng, bèn nhìn về phía Nghê Chiến.
Nghê Chiến cũng vô cùng bối rối, vội vàng hỏi: “Nhóc con, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Huhu~ Huhu~ Em, em muốn rời khỏi chỗ này, em muốn rời khỏi nơi này vĩnh viễn… Anh Nghê Chiến, anh giúp em đi, em cầu xin anh, huhu~”
Hai mắt Tống Vĩnh Nhi sưng húp lại, rồi lại bắt đầu khóc lóc trong tuyệt vọng.
Một màn này thực sự khiến người khác không kiềm chế được!
Nghê Tịch Nguyệt dù mới gặp Tống Vĩnh Nhi có một lần nhưng chỉ với lần gặp gỡ đó thôi cũng đủ bà ta nhìn ra được cô nhóc này là người thẳng thắn hoạt bát, ngây thơ trong sáng. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô không thể nào chịu đựng được nên mới khóc thành bộ dạng này được!
Nghê Tịch Nguyệt khẽ nhướng mày, trong lòng rối như tơ vò.
Bà ta chẳng sợ gì hết, chỉ sợ một đứa bé ngoan như vậy sẽ bị cậu con trai không biết cách xử