Ngày tôi lấy vợ, tôi gặp mẹ tôi đứng cùng cha trong buồng. Mắt bà ướt đẫm. Mắt ông đục ngầu. Họ cười. Vợ tôi nắm chặt lấy tay tôi, cùng nhau bước ra giữa lễ đường. Chúng tôi trao cho nhau những ly rượu đỏ thẫm. Khi tôi trao nhẫn cưới vào tay của vợ tôi, cô cười thật to. Bỗng tôi vô tình nhìn vào mắt cô. Bỗng tôi ngã nhào ra phía sau. Cha Sứ nhào đến đỡ tôi đứng dậy, ông không biết tôi lúc đấy cảm thấy như thế nào. Căn bệnh quái ác lại trỗi dậy trong đầu tôi. Tôi không thể nhớ. Không thể nhớ được tên của người con gái đang đứng trước mặt tôi. A? B? C?... Đó là bảng chữ cái. Gián? Rết? Không, đó là côn trùng. Chó ? Không, đó là tôi. À, không đó không phải tôi. Bụng tôi đau nhói. Tôi đã ném chiếc nhẫn cưới xuống dưới mặt đất trước mặt người vợ chưa chính thức của tôi. Thật ra không cần thiết nữa, vì tôi quên mất phải đeo nhẫn ngón nào. Tôi tháo mảnh vải đã băng bó cổ tay tôi mười mấy năm trời.
Rồi tôi phóng lên xe của cha tôi, chạy khỏi lễ đường. Tôi không biết tôi chạy đi đâu, chỉ biết là đủ xa để tôi quên mất đường về nhà.
Hai mươi năm