Bên ngoài khung cửa sổ, thế giới đang biến chuyển đầy màu sắc. Bên trong khung cửa sổ, đây là thế giới của tôi. Bên ngoài đó là thế giới mà tôi luôn hướng tới, nhưng ai cũng biết, cái thế giới mà tôi thích hợp chính là căn phòng này.
Căn phòng tôi đang ngồi không có ánh sáng, cũng chẳng hề có chút sinh khí. Ngoài ánh đèn lòe loẹt từ hàng chục bóng đèn trên trần nhà, căn phòng chỉ toàn là máy móc. Tôi là một kỹ sư. Có người gọi tôi là Kỹ Sư Của Thời Đại Mới, có người gọi tôi là Tương Lai Của Giới Trẻ, nhưng cũng có người gọi tôi là Thằng Tự Kỷ. Tôi không quan tâm những người đó nói tôi ra sao, nhưng tôi thõa mãn với những chiếc máy trong căn phòng này. Nói cho cùng, tôi cũng không nhớ mình đã ở trong này bao lâu, cũng như tôi đến đây bằng cách nào. Tôi chỉ biết là khi tôi kể bắt đầu câu chuyện, tôi đã không thể thiếu vắng không khí lạnh lẽo của những cỗ máy. Có cỗ máy chuyên nói cho tôi biết những thứ mọi người đều biết còn tôi thì chưa, có cỗ máy nói cho tôi nghe những thứ người khác cho là nghệ thuật, nhưng chỉ có một cỗ máy tôi yêu nhất, tôi gọi nó là cỗ máy L.
L tập hợp đủ tất cả tinh hoa của những cỗ máy khác. Nó có thể cười, có thể khóc. Nó nói cho tôi nghe những điều rất hay ho của thế giới. Nó cho tôi biết tương lai tôi sẽ trở thành người như thế nào. Và có một sự thật mà tôi rất tự hào, đó là tôi và L sẽ bên nhau mãi