Linh đưa quyển sách lên , cô nhìn chằm chằm vào tên tác giả của quyển sách. Jane.
Bằng tất cả thông tin mà Linh tìm được trên mạng về tác giả của quyển sách và những gì Vũ cung cấp, Linh cũng đã đoán được 1 số chuyện về Jane hay nói cách khác là Trinh.
Là 1 cô bé thiên tài, đặc biệt rất giỏi về thôi miên , từng được mời biểu diễn nhiều lần và đã cho ra quyển sách về thôi miên ngay từ khi còn nhỏ.... Nhưng đang trên đà toả sáng thì cô bé đột ngột tuyên bố giải nghệ, từ chối tất cả lời mời biểu diễn và phỏng vấn... mặc dù rất ít nhưng Linh đã moi được 1 vài thông tin là cô bé đã tham gia 1 dự án nào đó nhưng vài năm sau thì mất tích, toàn bộ thông tin liên quan đều bốc hơi.
-"Vậy vì lý do nào đó mà thiên tài Trinh kia đã tìm sang Việt nam và tiếp cận Vũ ư. Để làm gì? "
Linh đặt quyển sách xuống giường rồi lăn ra giường thả lỏng, từ từ nhắm mắt lại. những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu khiến Linh cảm thấy mệt mỏi. cô thiếp đi.
Sáng hôm sau,cô đến trường thật sớm để hỏi Vũ về việc cùng Trinh về nhà hôm qua, nhưng cậu không đến lớp....thậm chí là hôm sau vẫn thế...Linh bắt đầu lo lắng...cô gọi đến nhà và gặp được Vũ nhưng cậu nói mình vẫn ổn, chỉ bị cảm...
2 ngày kế tiếp Vũ vẫn không đến lớp...Linh trở nên sốt ruột , vẫn giọng của Vũ ở đầu dây bên kia ,hoàn toàn khoẻ mạnh, Linh dự định đến nhà vũ thì bị cậu ngăn cản... nhưng vấn đề Linh lo lắng nhất không phải ở Vũ,mà là ở Trinh, thời gian Vũ nghỉ học cũng là thời gian Trinh nghỉ học.... không thể chờ được nữa, Linh quyết định hôm sau sẽ đến nhà Vũ,mặc cho cậu cho phép hay không
-"Vũ, tỉnh dậy đi"
Vũ tỉnh giấc, cậu vẫn bị trói chặt nhưng được đặt trên 1 chiếc xe lăn. Phía sau cậu là Trinh
-"Cô, cô định làm gì? Tôi đã nghỉ học nhiều ngày,chắc chắn sẽ có người nghi ngờ."
-"Thì sao? Đến giờ cậu vẫn nghĩ sẽ có người quan tâm sự sống chết đứa con của kẻ giết người như cậu sao? Hay cậu đang chờ....Linh....cô bé dễ thương đó, tớ cũng đang chờ cô bé ấy đây...để cho cô ta chiêm ngưỡng kiệt tác của mình"
-"Kiệt tác? Ý cô là gì?"
-"từ từ cậu sẽ biết, mục đích hôm nay cũng là để cho cậu xem nó mà,tớ đã khám phá và hiểu toàn bộ về hoạt động của End rồi, bố cậu...hahaha..."
-"Cười cái gì...ông ta thì sao?"
-"Xin lỗi! nhưng nghĩ tới thứ ông ta làm thật không nhịn được cười. gã đàn ông ngu ngốc đó đã tự cao cho rằng mình có thể kiểm soát tâm trí con người ,rồi cuối cùng bị chính nó hại... thật...hahaha"
-"Ý cô là sao? Ông ta bị ai hại? End ư?"
-"thế cậu còn nhớ tại sao bố cậu bị bắt không?"
-"không...kí ức của tôi về chuyện đó rất lờ mờ, tôi chỉ nhớ mình đến dự phiên toà của bố, ông bị kệt tội giết người và bị xử tử"
-"đúng, đúng, chính là nó...hahaha.."
-"nó? Hả..chẳng lẽ ...bố tôi cùng sử dụng End...tại sao?"
-"Mà....thật ra cụ thể thì tôi cùng không rõ..hay để cậu tự đi xem vậy"
-"Xem...thật sao.."
-"Ừ....đi thôi..."
Con đường dẫn xuống tầng hâm khác hản trong giấc mơ của Vũ nó sáng hơn, có lẽ Trinh đã làm.
Trinh đẩy chiếc xe lăn chở Vũ dần dần tiến vào căn phòng mà trong giấc mơ lần trước cậu đã thấy...cánh cửa từ từ mở ra để lộ ánh sáng rực phát ra từ căn phòng....
-"Nhìn đi, kiệt tác của bố cậu đấy"
Lúc này Vũ mới ngẩng lên nhìn xung quanh....cậu sững sờ trước những gì mà cậu được chứng kiến....Trước mắt Vũ hiện giờ là 1 hệ thống máy móc dày đặc và hiện đại
-"đây...đây là những gì bố tôi làm ư?....không...thể nào?"
-"đừng phủ nhận chẳng phải trong vài kí ức còn sót lại cậu đã từng đến đây sao?"
-"Hả...sao cô biết...đó không phải chỉ là mơ sao?"
-"Mơ...không không, đó là thôi miên, cũng nhờ nó mà tớ đã