Tiffany: Này anh...
Carl: Sao?
Tiffany: Nhìn cái thứ con mèo em vừa đem vào trong nhà này
[ ...Tin nhắn ảnh...
Từ: Tiffany ]
Carl: gớm quá! Chúng là cái quái gì vậy??
Tiffany: Không biết luôn O_O
Tiffany: Nhưng em sẽ đem chúng ra ngoài ngay và đốt chúng
Carl: Lol tại sao thế?
Tiffany: Chúng làm em sợ cả ra! Em ghét những búp bê
Carl: Em cứ làm quá lên
Tiffany: Anh biết em mà ;P
Carl: Này, em có kế hoạch gì cho tối nay không?
Tiffany: Không hẳn. Sao thế?
Tiffany: Anh đang nghĩ về cái gì đó à?
Carl: Đại loại vậy...
Tiffany: Giống như là...
Carl: Bố mẹ em có nhà không?
Tiffany: Không .-.
Carl: giờ anh qua có được không? :")
Tiffany: Được chứ :* Để em dọn dẹp trước cái đã
Tiffany: Ở đây cứ như một đống hỗn độn lol
Carl: Được. Không vấn đề gì.
Tiffany: đừng quên mang mấy cái bao cao su ;P
Carl: Đã được chuẩn bị hết rồi >.<
Carl: Cả rượu nữa -icon ly bia-
Tiffany: Tuyệt vời! Không chờ được để gặp anh -icon mắt trái tim-
Tiffany: Em đã rất nhớ anh
Carl: Anh cũng rất nhớ em nữa
Carl: Thật là tệ vì em sống tận phía bên kia thị trấn
Tiffany: Em biết mà :(
Tiffany: Ước gì chúng ta sống gần nhau hơn
Tiffany: thế thì anh mới có thể bảo vệ em bởi những thứ kì dị xảy ra quanh đây
Carl: Kì dị như thế nào??
Tiffany: Không có gì. Nó rất ngu ngốc.
Tiffany: Em không cố ý nhắc đến nó
Carl: Nói với anh đi cưng
Carl: Anh muốn biết
Tiffany: Em nghĩ nhà em bị ám... hay là bị nguyền rủa ấy
Carl: Nghiêm túc đó hả??
Carl: Điều gì khiến em nói như vậy?
Tiffany: Mấy cánh cửa tự động mở và đóng khi chẳng có ai xung quanh
Tiffany: Có mấy buổi tối, em nghe thấy tiếng cào xé đến từ gác ở mái nhà
Carl: Rồi bố mẹ em nghĩ sao về điều đó?
Tiffany: Họ chả nghĩ gì cả
Tiffany: Em biết nó nghe rất điên rồ nhưng hình như chỉ có mình em là hấp dẫn được mấy thứ kì dị
Tiffany: Dường như chẳng có ai để ý mấy thứ này ngoại trừ em
Carl: Sao em không nói với anh chuyện này sớm hơn?
Tiffany: Em không thấy lợi ích của việc đó là gì cả
Tiffany: Không muốn xúc phạm nhưng anh không phải là sẽ làm được gì đó đâu
Carl: Có thể là không nhưng mà anh vẫn muốn mình đã ở bên cạnh em
Carl: Em đã nói chuyện này với ai chưa?
Tiffany: Không. Chỉ có anh và bố mẹ thôi.
Tiffany: Nó thật sự rất xấu hổ để em nói về vấn đề này
Tiffany: Em cố gắng hết sức để lờ nó đi, giả bộ như mọi thứ rất ổn
Tiffany: Khi Oscar bắt đầu trở nên quậy phá thì đó là lúc em biết thứ gì đó kì lạ sẽ xảy ra
Carl: Vậy em sẽ làm gì?
Tiffany: Nếu trời chưa tối, em ra khỏi nhà
Carl: Vậy Oscar thì sao!
Tiffany: Em đưa nó theo cùng *-*
Carl: Ồ
Carl: Tốt
Tiffany: Anh có đang trên đường đến không?
Tiffany: Em đang chán nản ở đây này :
Carl: Đừng thử và đổi chủ đề nữa
Tiffany: Em không có...
Carl: Em có
Tiffany: Em không có. Em kể cho anh nghe những gì xảy ra và nó là vậy đấy
Tiffany: Đừng làm lớn chuyện đó lên
Tiffany: Anh có định đến hay không vậy?
Carl: Có
Carl: Nửa đoạn đường rồi
Tiffany: Tuyệt vời :")
------------------------------------------------------
Myra: Tiff! Sao chị không trả lời điện thoại???
Tiffany: Ý em là sao? Nó đâu có reng. Có chuyện gì?
Myra: Mẹ, bố... chúng em vừa mới bị tai nạn
Tiffany: Cái gì!?
Myra: Cảnh sát đang ở đây, cả các xe cứu thương nữa
Myra: Nó là một hỗn độn
Tiffany: Em có sao không?? Mẹ? Bố?
Myra: Tiffany... Chúa ơi, nó rất kinh khủng
Tiffany: Nói đại ra luôn đi !