Phong Tĩnh Đằng bị Mai Truyền Kỳ đột nhiên đè lên ghế.
Anh vội ôm eo đối phương, ổn định thân thể lại, tránh để người phía trên ngã xuống.
Một giây sau, liền bị người phía trên vội vàng hôn lên miệng, cái lưỡi trơn cương quyết cạy ra bờ môi duỗi thẳng vào, càn quét từng góc bên trong cổ họng.
Mai Truyền Kỳ chỉ muốn thông qua hôn môi, đem tưởng niệm cường liệt truyền qua đối phương.
Kỳ thực trong nháy mắt nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, cậu đã muốn làm như vậy.
Phong Tĩnh Đằng ngẩn người, lập tức, con ngươi đen dâng lên ý cười, nhanh chóng nắm chặt tay trái, tay phải trói lại Mai Truyền Kỳ, dùng sức hôn saau đáp trả đối phương, tựa như muốn đem ba tháng thiếu hụt hôn môi bù đắp lại, động tác liền thâm nhập gấp gáp hơn, càng triền miên không thôi.
Cái hôn này rất dài, từ thâm nhập vội vàng ban đầu đến ôn nhu nhẹ nhàng mút bờ môi, cảm giác gắn bó như môi với răng, khiến bọn họ đều cảm thấy đối phương vô cùng quý trọng mình.
Hai người ngày càng thở dốc hơn, hơi thở nóng rực, dục vọng cũng dần được gợi lên, nhưng vẫn không làm động tác thân mật hơn, chỉ thuần tuý hôn môi không nỡ tách ra nhau.
Mãi đến tận khi chuông cửa vang lên, mới lưu luyến buông tha lẫn nhau.
Bọn họ cũng không lập tức đứng lên, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, ngực dán vào ngực, tùy ý trái tim đối phương kịch liệt nhảy lên va chạm vào nhau.
Người ngoài cửa cũng vô cùng thức thời, chỉ bấm chuông ba lần liền rời đi.
Đợi khi hoi hấp bình tĩnh lại, Mai Truyền Kỳ mới hôn lên môi Phong Tĩnh Đằng một cái, cười híp mắt nói: “Lần thứ hai hoan nghênh anh trở về.
”
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, trừng phạt cắn lên môi Mai Truyền Kỳ một cái.
Trên môi bị đau, Mai Truyền Kỳ cười hỏi: “Vừa nãy không phải là bị thái độ lãnh đạm của tôi hù đi?”
Khi thấy Phong Tĩnh Đằng bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, cuối cùng cũng an tâm, sau đó hứng lên muốn giả vờ lạnh nhạt làm Phong Tĩnh Đằng lo lắng, nhưng khi thấy Phong Tĩnh Đằng cau mày, đau lòng gần chết, căn bản không nỡ để anh khổ sở, mà quan trọng hơn, cậu không thể nhịn được muốn hôn nam nhân này.
Phong Tĩnh Đằng vừa giận vừa bất đắc dĩ nhìn bạn lữ: “Em nói thử xem?”
Lúc nãy anh còn tưởng trong ba tháng xa nhau, tình cảm bạn lữ đối với mình trở nên nhạt nhoà.
Mai Truyền Kỳ thấy bộ dạng bó tay của Phong Tĩnh Đằng bó tay, không khỏi vui mừng cười.
Lúc này, trong lòng cậu đặc biệt cao hứng, cảm thấy có người phía dưới đặc biệt cưng chìu mình.
Phong Tĩnh Đằng tức giận vỗ một cái không nhẹ không nặng lên mông cậu, sau đó mới thả người lên ghế, rồi đứng dậy mở cửa.
Người nhấn chuông đã rời đi từ lâu, trên đất chỉ còn lại một hộp cơm giữ ấm.
Phong Tĩnh Đằng mang hộp cơm vào phòng, ngồi vào ghế bắt đầu lấy cơm ra, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Tôi vừa ăn xong, anh ăn đi.
” Mai Truyền Kỳ giúp anh lấy thức ăn bên trong, bày ra trước mặt anh.
Phong Tĩnh Đằng đã đói bụng hai ngày, vừa cầm đũa liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mai Truyền Kỳ dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn bạn lữ của mình ăn cơm.
Có thể là do quá đói, lúc Phong Tĩnh Đằng ăn có chút khác bình thường, động tác có chút thô lỗ nhưng vẫn vô cùng tao nhã, khiến cậu ngắm nhìn không khỏi thất thần.
(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng nhận ra được ánh mắt chuyên chú của người bên cạnh, nghi hoặc quay đầu, lại thấy bạn lữ của mình đột nhiên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, tiếp đó quay đầu nhìn hướng khác.
“Làm sao vậy?”
Mai Truyền Kỳ vội nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái.
”
Cậu không dám nói mình đang thất thần nhìn bạn lữ ăn cơm!
Phong Tĩnh Đằng rót nước cho cậu, quan tâm hỏi: “Có muốn gặp bác sĩ không?”
“Không cần, chỉ là cổ họng có chút ngưa ngứa mà thôi, anh ăn nhanh đi.
”
Mai Truyền Kỳ nhận ly trà, uống một hớp, nhìn Phong Tĩnh Đằng tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó, cậu phát hiện thêm một thứ mới nữa.
Lúc đối phương nhai cơm, hai cánh hoa môi mỏng mở ra đóng lại, mê hoặc vô cùng, đặc biệt là khi nuốt thức ăn vào bụng, hầu kết trên dưới lăn một vòng, càng thêm gợi cảm hơn.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy ánh mắt người bên cạnh trở nên cực nóng, quay đầu lần nữa, thấy mí mắt Mai Truyền Kỳ vội rũ xuống, không tiếng động cầm ly trà, uống một ngụm.
Anh hơi nhíu nhíu mày hỏi: “Có phải là em có chuyện muốn nói với anh không?”
“Không có.
” Mai Truyền Kỳ ho khan một tiếng: “Anh ăn nhanh đi, sau đó, tắm nghỉ ngơi thật tốt.
”
Phong Tĩnh Đằng nhếch miệng lên: “Anh dự định đêm nay không ngủ, tạo một tiểu đệ đệ cho Nguy Nguy.
”
Mai Truyền Kỳ nhìn vành mắt đen thui kia sảng khoái đáp ứng: “Được! Bất quá, nếu anh dám giữa ngủ chừng, sau này đừng mong chạm vào tôi nữa.
”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Được rồi!
Với thể lực hiện tại của anh, quả thật hôm nay không thể làm tới sáng được.
Phong Tĩnh Đằng quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Bầu không khí yên tĩnh hạ xuống lần nữa, Mai Truyền Kỳ bất tri bất giác lại xuất thần nhìn, hơn nữa càng xem càng cảm thấy bạn lữ mình một nam nhân vô cùng mị lực, bất kể ăn cơm, hay động tác nhíu mày, đều hấp dẫn cậu, nói chung làm sao cũng xem không đủ.
Đặc biệt chỉ cần nghĩ đến nam nhân này vì mình làm nhiều chuyện như vậy, trong đầu từ từ mềm xuống, cuối cùng, trong mắt cũng không nhìn thấy cái khác, chỉ còn dư lại người trước mắt này.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn mình ngày càng nóng hơn.
Bất quá, lần này không quay đầu hỏi, mà bất động thanh sắc gắp một miếng thịt đưa lên miệng.
Lúc chuẩn bị thả khối thịt, bỗng quay đầu lại, bắt quả tang Mai Truyền Kỳ đang nhìn mình.
Bên trong mắt phượng đều đầy mê muội cùng tình ý đang nhìn mình.
Phong Tĩnh Đằng hơi run run, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên Mai Truyền Kỳ nhìn anh như vậy, giống như trong mắt của cậu chỉ có một mình anh thôi.
Lập tức,