Mai Truyền Kỳ ngẩn ra.
Mặc dù đoán được Mai Chấn Đông muốn nói gì, cũng đã sớm biết Mai Chính Quân không phải cha ruột mình, thế nhưng chính tai nghe Mai Chấn Đông nói ra chân tướng, vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Mới vừa về Mai gia, liền ném cho cậu một quả bom lớn như vậy, trong lòng một chút chuẩn bị cũng không có.
Nếu đoán không sai, Lạc Mông hẳn đã đem chuyện cậu biết thú nhân nói cho An Tư, An Tư mới nghĩ nói ra mọi chuyện.
Thư phòng lại lần nữa rơi vào yên lặng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Mai Phi Trần mím môi, chăm chú nhìn Mai Truyền Kỳ.
Mười ngón tay An Tư siết chặt vào nhau, hiện rõ các khớp ngón tay.
Mai Nguy Hiểm cảm giác bầu không khí không đúng, ngoan ngoãn dựa vào người baba không nói lời nào.
“Truyền Kỳ, con nói câu gì đi.” Mai Chấn Đông thật vất vả đem sự tình chân tướng nói ra, lại thấy Mai Truyền Kỳ chậm chạp không đáp, không khỏi có chút nôn nóng.
Mai Truyền Kỳ ách thanh hỏi: “Người muốn con nói gì? Một người làm cha con hơn 30 năm, nhưng bởi vì không phải cha ruột, cho nên lãnh đạm với con, không quan tâm, không cần làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với con cái?”
Mai Truyền Kỳ nói làm Mai Chấn Đông á khẩu không trả lời được.
Hắn mở miệng, gian nan hỏi: “Lẽ nào con không muốn biết cha ruột của mình là ai?”
Mai Phi Trần không tự chủ ngồi thẳng lưng.
Mai Truyền Kỳ liếc mắt người đối diện: “Không muốn.”
Mai Phi Trần bỗng vỗ ghế đứng lên, lại không nói gì, hừ một tiếng rồi phẫn nộ ngồi xuống.
An Tư thất lạc rũ mắt.
“Lúc con liều mạng muốn được cha chú ý, lúc con muốn có được sự quan tâm của cha, vậy cha ruột của con ở đâu?”
Giờ phút này, Mai Truyền Kỳ tựa như một con nhím, lời nói đều mang đầy gai nhọn, đâm vào lòng Mai Chấn Đông bọn họ cực kỳ khó chịu.
“Nó…” Mai Chấn Đông nhìn Mai Phi Trần.
Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Chỉ sợ người đó trốn trong góc tối chê cười nhìn con, nhìn con cố gắng như thế nào cũng không thể có được tình thương của cha, người cảm thấy con muốn biết người đó là ai sao?”
Từ khi biết được An Tư rất có thể là ba mình, cậu cho rằng bản thân có thể từ từ tiếp thu chuyện này, thế nhưng mỗi lần nhắc lại, trong lòng vẫn cứ vô cùng khó chịu, thật sự không thể nào giả vờ không trách cứ bọn họ, dù cho bọn họ có nỗi khổ tâm trong lòng.
Đôi mắt nghiêm nghị của Mai Phi Trần chợt hiện một tia khổ sở.
Mai Chấn Đông nhíu mày giải thích: “Người đó có nỗi khổ tâm trong lòng.”
“Nỗi khổ tâm trong lòng? Mấy chữ này dễ dàng xóa bỏ sự thiếu hụt tình thương của cha trong con sao? Nếu như cha ruột của con thật sự là người khác, vậy tại sao hiện tại không dám đứng trước mặt con mà thừa nhận là cha con?”
Mai Phi Trần bỗng chốc đứng lên, lớn tiếng nói: “Mai Truyền Kỳ, ta chính là cha ruột của con, trước đây ta không phải không dám thừa nhận, mà là không thể thừa nhận, biết không? Mẹ nó, rõ ràng con đoán được ta là cha con, còn nói nhiều câu đả thương như vậy, có phải là con chán sống rồi không.”
Ông tức giận đến nỗi cả những lời thô tục đều tuôn ra.
“…” Cứ việc Mai Truyền Kỳ đã đoán được lão tổ tông là cha mình, nhưng vẫn bị những lời này làm chấn động, dùng lời Giản Dực mà nói, thật là kinh dị mà.
“Truyền Kỳ, ta là ba ruột của con.”
An Tư tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh mỹ hệt như tranh vẽ.
Mai Truyền Kỳ lần nữa ngốc ra.
Phong Tĩnh Đằng quả thật không nói quá, thật sự An Tư cùng con mình giống nhau như đúc, chỉ có điều khuôn mặt đứa nhỏ tương đối non nớt, An Tư lại thành thục thận trọng, hơn nữa, đẹp như một tinh linh dưới trăng, rất không chân thực.
Mai Phi Trần liếc mắt thấy Mai Chấn Đông ngây ra, sắc mặt trầm xuống: “Quay đầu cho ta.”
Ông không thích người khác liên tục nhìn chằm chằm vào An Tư, An Tư chỉ có thể là một mình ông nhìn.
“Ồ! À! Vâng!” Mai Chấn Đông lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn chỗ khác.
Hắn gặp qua gương mặt thật của An Tư vô số lần, nhưng vẫn cứ không thể khắc chế mình nhìn đến xuất thân.
Đứa nhỏ trên người Mai Truyền Kỳ há to miệng, quả thật có thể nhét được một quả trứng gà.
Nhóc lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn baba: “Baba, An gia gia cũng là người sinh hở?”
Mai Chấn Đông: “…”
Mai Phi Trần: “…”
An Tư: “…”
Lời này có phải là nói ngược rồi không.
Mai Truyền Kỳ nhìn An Tư ngơ ngác nói: “Con à, ba tương đối hoài nghi con là An thúc sinh đấy.”
Nếu không phải tận mắt nhìn đứa nhỏ chui ra từ bụng mình, cậu thật sự cho rằng Nguy Nguy cùng An Tư mới là cha con, nếu hai người này cùng đi ra đường, nói không phải chắc cũng chẳng ai tin.
Mai Chấn Đông: “…”
Mai Phi Trần: “…”
An Tư: “…”
Mai Nguy Hiểm bĩu môi: “Con rất rất rất khẳng định mình là con ba.”
“Đương nhiên.” Mai Truyền Kỳ nâng khuôn mặt nhỏ đang mất hứng, hôn một cái chóc thật to.
Mai Phi Trần nhìn cậu chằm chằm.
Mỗi lần thấy có người hôn hài tử, đều làm ông cảm thấy người kia đang hôn An Tư, khiến ông đặc biệt phiền muộn.
An Tư viền mắt đột nhiên đỏ lên: “Truyền Kỳ, ta ở chỗ Lạc Mông nghe nói con đã biết ta là ba con, ta… Ta… Ta…, xin lỗi, là chúng ta có lỗi với con, năm đó, năm đó…”
Nước mắt không ngừng trào ra, cơ hồ là khóc không thành tiếng, Mai Phi Trần đau lòng kéo người vào ngực, nói: “Hay là để ta tới nói đi.”
Mai Phi Trần nhìn về phía Mai Truyền Kỳ: “Tuỳ rằng có một số việc con đã biết, nhưng ta vẫn nên nói một lần cho con biết rõ thì tốt hơn.
An Tư không phải người tinh cầu chúng ta, mà là giống cái của Thú Nhân tinh