Mai Truyền Kỳ im lặng bặm môi.
Những ủy khuất trước kia, cũng không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu.
Mai Phi Trần tiếp tục nói: “An Tư luôn muốn nhận con, nhưng lại chậm chạp không dám.
Em ấy cảm thấy con đã trưởng thành, Chính Quân với thân phận người cha cũng đã khắc sâu vào lòng con, mạo muội nhận nhau, sợ con sẽ khó tiếp thu chuyện này.
Thứ hai, em ấy không phải nhân loại, em ấy vô cùng sợ nếu con cảm thấy em ấy là quái vật, không chấp nhận một quái vật làm ba mình.”
An Tư không dám nhìn thẳng Mai Truyền Kỳ, cúi đầu, khẩn trương nắm tay Mai Phi Trần.
Mai Truyền Kỳ kìm lại băn khoăng, điều này khiến cậu nhớ lại lúc con trai lộ tai mèo trước mặt Phong Tĩnh Đằng, khóc lớn nói mình là quái vật, cha sẽ còn không còn thích nhóc nữa, lúc đó đứa nhỏ vô cùng thương tâm, cũng giống như An Tư hiện tại.
Tuy An Tư không khóc giống đứa nhỏ, thế nhưng cả người tản ra một cổ nồng đậm bi thương.
“Ta không muốn An Tư cứ tiếp tục buồn bã như vậy, cho nên mới an bài con cùng Tĩnh Đằng, Nguy Nguy ngủ lại đây, hy vọng các con có cơ hội nhìn thấy dung mạo An Tư, thông qua điểm này để con suy đoán người sinh ra con, cho con chậm rãi tiếp thu sự thật này.”
An Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mai Phi Trần.
Hắn căn bản không biết Mai Phi Trần vì hắn, đã từng an bài như thế.
Mai Phi Trần khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt đối phương.
“Truyền Kỳ, mặc kệ con có chấp nhận chúng ta hay không, chúng ta đều là cha và ba con, bất quá, ta cũng không định công bố quan hệ của chúng ta ra ngoài, hiện tại có quá nhiều người nhìn chằm chằm chúng ta, tựa như Bàng Vinh Lợi, cha hắn từng là một nghiên cứu viên nghiên cứu thú nhân, cho nên, rất có thể gã cũng biết chuyện về thú nhân.
Đặc biệt con là đứa nhỏ kết hợp của giống cái và nhân loại sinh ra, nhất định sẽ có người muốn bắt con để nghiên cứu.”
Mai Truyền Kỳ khàn giọng hỏi: “Người công bố gien và thể năng của đứa nhỏ, có phải muốn dụ bọn người này ra.”
Mai Phi Trần không phủ nhận: “Đúng vậy, bất quá con yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt…”
“Con mẹ nó tên khốn kiếp nhà ông.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến lão tổ tông đẩy con mình tới chỗ nguy hiểm, tức giận xông tới cho lão tổ tông một quyền.
Đưa cậu cho người khác nuôi nấng thì thôi, còn dám đánh chủ ý đến con cậu nữa.
Mai Chấn Đông cả người đần ra.
An Tư hoảng sợ, không ngờ Mai Truyền Kỳ sẽ xuất thủ đánh Mai Phi Trần.
Mai Phi Trần trúng một quyền vào mặt, ông cũng không nghĩ con mình lại ra tay đánh mình, toàn bộ Mai gia, không, phải nói là toàn bộ người Diroya, nào có ai dám động thủ đánh ông.
Đứa con trai này, thật sự can đảm!
Mai Chấn Đông nhìn Mai Truyền Kỳ muốn đánh quyền thứ hai, lập tức nhảy dựng quát lên: “Truyền Kỳ, ngươi điên rồi, lại dám đánh lão tổ tông.”
Hắn mau chóng tới ngăn cản, ôm lấy người gần như phát điên.
Mai Phi Trần nhân cơ hội trả Mai Truyền Kỳ một quyền, cả giận nói: “Cũng dám đánh lão tử.”
Mặt Mai Truyền Kỳ bị đánh lệch qua một bên, dẫn tới hỏa khí càng lớn: “Đánh ông thì thế nào, ai bảo dám đem con trai tôi ra làm mồi nhử.”
Trên người bị Mai Chấn Đông ôm lấy, đành nhấc chân đá hướng Mai Phi Trần.
“Truyền Kỳ, con… ách…”
Một cước này của Mai Truyền Kỳ đúng lúc đạp trúng An Tư đang cản mình lại.
Cậu thấy An Tư khom người ôm bụng, trên mặt xuất hiện hoảng loạn: “An thúc, người không sao chứ? Con không cố ý.”
“Mả cha nhà ngươi, ngươi dám đá An Tư.”
Mai Phi Trần thấy An Tư bị đá, đau lòng cực kỳ, nổi trận lôi đình liền đánh lên mặt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nghiêng người né tránh, chỉ nghe người phía sau ‘A’ một tiếng hét thảm, ngay sau đó, hai tay bị Mai Chấn Đông ôm chặt được nới lỏng ra.
Mai Chấn Đông che mắt hô: “Lão tổ tông, người đánh nhầm người rồi.”
Mai Phi Trần đang nổi nóng, mặc kệ đánh sai hay không, tiếp tục ra quyền: “Lão tử hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi, để ngươi biết làm sao tôn trọng cha.”
Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: “Tôi còn chưa nhận đâu.”
Hai cha con đánh thành một đoàn, Mai Phi Trần mặc dù đã có tuổi, mà thân thể phi thường cường tráng, không thua người trẻ tuổi chút nào.
“Hai người đừng đánh, đừng đánh nữa.” Mai Chấn Đông tiến lên khuyên can bị trúng mấy quyền, không thể nhịn được nổi cơn thịnh nộ: “Mẹ nó, Mai Truyền Kỳ, ngay cả gia gia ngươi cũng dám đánh.”
Hắn không dám nạt lão tổ tông, đành lấy Mai Truyền Kỳ xả giận.
“Bây giờ người là gia gia tôi, nói không chừng sau này phải thay đổi gọi tôi là thái gia gia đấy.” Mai Truyền Kỳ cả giận nói.
Mai Chấn Đông: “…”
Mai Phi Trần cười lạnh: “Bây giờ ngươi thừa nhận là con trai của ta?”
“Tôi có thừa nhận sao?”
Mai Nguy Hiểm bị ba vứt trên ghế, nhìn tình cảnh hỗn loạn, yên lặng cầm thông tấn khí lên, chụp lại cảnh đang đánh nhau, sau đó gửi cho Phong Tĩnh Đằng: Baba bị khi dễ, sau khi cha về, nhớ phục thù giúp baba.
Phong Tĩnh Đằng đang xem báo cáo thấy nhi tử nhắn tin nói bạn lữ của anh bị bắt