Sa Lệ hâm mộ nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng nghĩ nhanh lên một chút nhìn thấy Dodd.
Hắn xoay người một cái, liền đối diện ống kính đen ngòm, sợ tới mức lùi lại ba bước.
“Chào ngài, tôi là phóng viên chiến trường Diroya tinh cầu, vừa rồi tôi thấy ngài và Mai thiếu tá cùng nhau từ cơ giáp đi ra, xin hỏi ngài có phải là người thần bí đã cùng Mai thiếu tá đến Trùng tộc tinh cầu không?”
Sa Lệ chớp chớp mắt, người này là tới phỏng vấn hắn?
Nghĩ đến mình muốn thành danh, cùng chuyện nói với Mai Truyền Kỳ ở Trùng tộc tinh cầu, liền gật đầu: “Đúng vậy.
”
“Vậy ngài có thể nói cho tôi một chút ngài cùng Mai thiếu tá ở Trùng tộc tinh cầu ra sao không?”
Ánh mắt Sa Lệ lóe lên, quyết định thêm mắm dặm muối sự tình phát sinh tại Trùng tộc tinh cầu nói một lần.
Khóe miệng hắn chậm rãi câu lên nụ cười thâm ý khó có thể phát hiện: “Đương nhiên có thể.
”
Lúc Sa Lệ trả lời phỏng vấn, Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Truyền Kỳ vào phòng y tế: “Tôn thượng úy, xem vết thương trên người bạn lữ tôi dùm.
”
Tôn thượng úy đang làm thực nghiệm nhìn thấy máu me khắp người Mai Truyền Kỳ, nhanh chóng dừng công việc trong tay: “Đi đến khoang chữa bệnh.
”
Bọn họ vào một gian phòng nhỏ trong phòng y tế, Tôn thượng úy nói: “Phong thiếu tướng, ngài cởi quần áo Mai thiếu tá đi.
”
Phong Tĩnh Đằng thả Mai Truyền Kỳ xuống, thật cẩn thận cởi áo trên người, ngay sau đó, hít một ngụm khí lạnh: “Em nói cái này là bị thương ngoài da sao?”
Vết thương trên người không tính là nhiều, nhưng mỗi đạo vết thương da thịt toàn bộ lộ ra, có thể dùng mắt thường nhìn thấy xương cốt bên trong, thậm chí là có nhiều chỗ bị cháy rụi, giống như than đen, ngạnh thành từng khối từng khối, nhìn thấy mà giật mình.
Mai Truyền Kỳ chột dạ tránh né ánh mắt Phong Tĩnh Đằng trừng tới: “Quả thật chỉ là bị thương ngoài da.
”
Phong Tĩnh Đằng trầm mặt, không nói hai lời đem người ôm vào khoang chữa bệnh, thuận tiện cởi quần dưới thân cậu ra, quay đầu nhìn Tôn thượng úy nói: “Nhắm mắt lại, không được xem.
” =)))))
Tôn thượng úy tức giận trừng anh một cái: “Nếu tôi nhắm mắt, ấn sai nút khoang chữa bệnh thì làm sao bây giờ?”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh chỉ là không muốn người khác nhìn thấy toàn bộ thân thể trần truồng của bạn lữ mình.
“Ngài trần truồng tôi cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần rồi, hiện tại không hiếm lạ bạn lữ ngài đâu.
” Tôn thượng úy đẩy Phong Tĩnh Đằng ra, đem Mai Truyền Kỳ đẩy mạnh vào trong.
Mai Truyền Kỳ: “…”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Chỉ là trị liệu thân thể mà thôi, đừng nói những lời ám muội như thế được không? =)))
Sẽ hiểu lầm đó!
Tôn thượng úy nhìn ghi chép trong khoang chữa bệnh nói: “Miệng vết thương thật nghiêm trọng, đại khái cần hai giờ mới có thể làm miệng vết thương khép lại, hơn nữa mất máu quá nhiều, cần bồi bổ thân thể nhiều hơn.
”
Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Có nội thương khác hay không?”
“Không có, những phương diện khác đều rất tốt.
” Tôn thượng úy quay đầu nhìn anh: “Tôi cảm thấy ngài so với cậu ta càng cần phải trị liệu, ngài nhìn mình xem, không chỉ có quầng thâm nghiêm trọng, hơn nữa trong mắt đều là tơ máu, người cũng gầy rất nhiều, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, ngài quả thực giống như không muốn sống nữa.
”
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng chuyển hướng bên trong khoang chữa bệnh: “Chờ đại chiến kết thúc, tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
”
Tôn thượng úy theo ánh mắt anh nhìn người nằm trong khoang chữa bệnh: “Phong thiếu tướng, ngài chọn bạn lữ không tồi.
”
Hắn tuy vẫn luôn làm việc trong phòng y tế, nhưng nghe được không ít sự tình có liên quan đến Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng nhướng mày: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai chọn bạn lữ.
”
Tôn thượng úy chậc một tiếng: “Chẳng qua khen một câu, cái đuôi đều vểnh lên trời.
”
Phong Tĩnh Đằng cười cười, lấy thông tấn khí liên lạc Lưu thiếu tướng, xác định Trùng tộc bị bọn họ làm cho liên tục bại lui, không đến hai giờ là có thể thắng lợi, lúc này mới an tâm ở phòng y tế.
Anh thu hồi thông tấn khí, ghé vào kính khoang chữa bệnh, đôi mắt không chớp mà nhìn người nằm ngủ bên trong, ánh mắt càng thêm ôn nhu, cuối cùng, kìm lòng không đặng đặt môi lên kính hôn một cái với người đang nằm bên trong.
Tôn thượng úy bên cạnh buồn cười lắc đầu, trong lòng vô cùng hâm mộ tình cảm của hai người.
Phong Tĩnh Đằng tựa như xem không đủ, vẫn luôn đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn người bên trong.
Một giờ sau, chiếc phi thuyền cuối cùng của Trùng tộc đã bị phá hủy, các chiến sĩ cơ giáp hưng phấn dồn dập hướng lên không trung nã pháo chúc mừng, toàn bộ vũ trụ đều là tiếng pháo ầm ầm, chúc mừng bọn họ đại chiến thắng lợi.
Binh lính bên trong đội tàu cũng bị vui sướng cảm nhiễm, dồn dập tháo mũ ném lên trên cuồng hoan hò hét, cả thuyền đều là âm thanh cao hứng, từ khi xuất phát đến nay đã gần bốn tháng, lúc này đây, trận đại chiến này kết thúc hoàn mỹ.
Từ nay về sau, bọn họ không cần lo lắng bị Trùng tộc công kích tinh cầu.
Phong Tĩnh Đằng nhận được tin tức thắng lợi, gọi người tín nhiệm đến phòng y tế bảo vệ Mai Truyền Kỳ an toàn, còn mình đến phòng chỉ huy cùng sĩ quan hành chính kiểm kê danh sách binh lính hy sinh trong đại chiến, cùng với tổn thất lần này.
Cuối cùng, hướng hết thảy hạm đội cùng với đội tàu các tinh cầu khác, còn có hiện trường phát sóng trực tiếp tuyên bố: Đại chiến thắng lợi!!
Hết thảy binh lính lại lần nữa kích động kêu to, tình cảnh hoan hô phát sóng trực tiếp đến tinh cầu, người tinh cầu cũng không đè ép được nội tâm hưng phấn, bốn phía chúc mừng.
Phong Tĩnh Đằng sau khi tuyên bố xong, mới nhìn Dodd vương tử nói: “Lần này tinh cầu liên thủ hợp tác vô cùng vui vẻ, tuy lúc sau phát sinh vài chuyện làm giữa chúng ta đều không vui, nhưng tôi chắc chắn xử lý tốt