Chu Trọng Lâm trong lòng bấn loạn.
Chính mắt gã thấy Trùng tộc tinh cầu nổ tung, Mai Truyền Kỳ Dodd vương tử vương tử phi tuyệt đối thoát không khỏi vụ nổ đó, hơn nữa cũng chính tai nghe được Dodd vương tử vì vương tử phi chết, muốn sau khi đại chiến Trùng tộc xong sẽ tuyên chiến Diroya tinh cầu.
Cho nên, Dodd vương tử vì báo thù cho vương tử phi nên bắt Diroya tinh cầu giao gã ra cũng không phải không có khả năng, mà Diroya vì hoà bình hai tinh cầu, chắc chắn sẽ giao gã ra, người kia cũng không giữ được gã.
Nhưng vạn nhất những việc này là Phong Tĩnh Đằng lừa gã, vậy chẳng phải là ngây ngốc cung cấp cho Phong Tĩnh Đằng chứng cứ có lợi?
“Ba phút đã hết, không biết Chu thiếu tướng nghĩ kỹ muốn trả lời như thế nào chưa?” Phong Tĩnh Đằng hỏi.
Chu Trọng Lâm luôn mãi do dự: “Phong thiếu tướng, tôi muốn biết cậu làm sao khiến Dodd vương tử buông tha tôi?”
“Dodd vương tử đã từng thiếu tôi một ân tình, tôi chỉ cần dùng ân tình này cùng Dodd vương tử trao đổi, hắn khẳng định nguyện ý.
”
Chu Trọng Lâm hừ lạnh: “Ngụy biện, tôi làm sao tin tưởng cậu?”
“Tôi lập tức liên lạc Dodd vương tử, anh có thể chính tai nghe một chút có phải thật vậy hay không.
”
“Vậy được, chỉ cần chính miệng Dodd vương tử nói buông tha tôi, tôi sẽ nói cho cậu mọi chuyện.
”
Phong Tĩnh Đằng lập tức truyền tin cho Dodd vương tử, cũng sử dụng hình chiếu lập thể nói chuyện, để Chu Trọng Lâm càng tin tưởng mình.
Dodd vương tử nhận được truyền tin, nghi hoặc nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Phong thiếu tướng, có chuyện gì sao?”
Phong Tĩnh Đằng đứng góc độ chỉ có thể làm Dodd vương tử thấy được mình, cho nên Dodd vương tử cũng không nhìn thấy bên cạnh còn có Chu Trọng Lâm.
“Dodd vương tử, ngài còn nhớ rõ tháng ba năm ngoái, tôi cùng với thượng tá Meredith trong quân đội ngài đã từng cùng nhau trà trộn vào quặng mỏ cứu người không?”
Dodd vương tử nhíu mày: “Đương nhiên nhớ rõ.
”
Những người kia bắt Vương phi của hắn, hắn sao có thể quên việc này.
Phong Tĩnh Đằng nói tiếp: “Vậy ngài còn có nhớ thời điểm chúng ta cứu người quan trọng nhất trong lòng ngài, ngài từng nói nợ tôi một phần ân tình?”
Dodd vương tử nhìn anh chằm chằm, ai nợ ân tình hả?
Bất quá, nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng hướng hắn chớp chớp mắt, tựa hồ đang cần hắn hỗ trợ, có chút không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.
”
Cũng không biết Phong Tĩnh Đằng này đang làm cái gì.
“Chuyện là như vầy, tôi muốn đổi phần ân tình này cho Chu thiếu tướng, hy vọng ngài giao hắn cho tôi xử trí.
”
Dodd vương tử không rõ vì sao: “Chu thiếu tướng là ai?”
“Chính là người phóng ly tử pháo oanh tạc Trùng tộc tinh cầu, hại chết bạn lữ tôi cùng bạn lữ ngài.
”
Dodd vương tử ánh mắt oai lệ: “Thì ra là hắn!”
Chu Trọng Lâm nghe được ngữ khí phẫn nộ của Dodd vương tử, cả người không khỏi run lên.
“Chính là hắn, hy vọng Dodd vương tử đem hắn giao cho tôi xử trí.
”
Dodd vương tử vốn chưa hề nghĩ tới muốn đích thân xử trí người này, thấy Phong Tĩnh Đằng nói như vậy, khẳng định là có dụng ý, liền phối hợp nói: “Giao cho anh xử trí cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ tha cho hắn, còn có về sau, bổn vương không bao giờ nợ ân tình của anh.
”
“Cảm tạ Dodd vương tử.
”
Phong Tĩnh Đằng tắt máy, nhìn vẻ mặt tái nhợt Chu Trọng Lâm: “Anh nghe Dodd vương tử nói?”
“Nghe được.
” Chu Trọng Lâm liên tục gật đầu.
“Vậy hiện tại có thể nói rốt cuộc là ai sai anh phóng ra một pháo này.
”
Chu Trọng Lâm muốn nói lại thôi.
Phong Tĩnh Đằng nhìn ra gã có chút kiêng kị: “Anh đừng lo, tôi chỉ muốn biết là ai sai anh khai pháo, cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.
”
Chu Trọng Lâm rối rắm một chút, mới nói: “Là Hàn thiếu tướng.
”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Hắn tại sao muốn anh làm như vậy, hắn rõ ràng là một trong các sĩ quan chỉ huy phi thuyền, vì sao không tự mình động thủ mà lại để anh làm? Hắn tại sao muốn khai pháo?”
Chu Trọng Lâm cười lạnh: “Là người phía trên bảo hắn làm như vậy, hơn nữa, người ở phía trên tương đối coi trọng hắn, đương nhiên sẽ không để hắn khai pháo, đành phải tìm tôi làm kẻ chết thay, còn hắn tại sao muốn khai pháo……”
Gã trào phúng nhếch miệng: “Này thì cứ hỏi hảo cữu bá cậu đi.
”
Phong Tĩnh Đằng tròng mắt bỗng co rụt lại, nhanh chóng túm cổ áo Chu Trọng Lâm, phẫn nộ nói: “Lời này là có ý gì?”
“Chính là ý trên mặt chữ.
”
Phong Tĩnh Đằng nắm cổ họng của gã, rống giận: “Anh nói rõ ràng cho tôi một chút.
”
Chu Trọng Lâm sắc mặt nhất thời đỏ lên, suýt nữa không thở nổi.
Gã một bên kéo tay Phong Tĩnh Đằng một bên kêu lên: “Là cữu bá cậu Cổ đại tướng hạ lệnh muốn Hàn thiếu tướng làm như vậy, nếu không phải Cổ đại tướng, anh cho đều là thiếu tướng tôi sẽ nghe lệnh Hàn Thâm nói sao?”
Phong Tĩnh Đằng tức giận đẩy Chu Trọng Lâm ra: “Tôi thấy anh là muốn gây xích mích giữa tôi và cữu bá.
”
“Khụ khụ.
” Chu Trọng Lâm từng ngụm từng ngụm thở dốc: “Dù sao sự tình đã nói cho cậu rồi, cậu tin hay không thì tùy.
”
Phong Tĩnh Đằng lại lần nữa nắm áo gã: “Vậy anh nói cho tôi biết vì sao cữu bá muốn anh phóng ra một pháo này?”
“Hàn thiếu tướng đã từng tiết lộ, nói Cổ đại tướng rất không thích người Mai gia, còn thật hay giả, cậu tự hỏi cữu bá mình đi.
” Chu Trọng Lâm cười lạnh một tiếng: “Nói đi nói lại, cậu thân là cháu ngoại trai, thế nhưng không biết chuyện cữu bá mình,