Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng về phòng, lập tức chui vào phòng tắm, tỉ mỉ rửa sạch một lần, thẳng đến toàn thân thơm ngát mới thôi, mới ngồi vào bồn tắm liền dựa vào nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vô cùng thân mật.
Không phải anh hôn miệng tôi, chính là tôi hôn cổ anh, dù sao hai người có hơn một tháng không gặp, đều rất nhớ đối phương, nhưng lại không làm đến bước cuối cùng.
Chờ tắm xong, mới từ trong phòng tắm đi ra, trực tiếp nằm dài trên giường.
Mai Truyền vươn mình nằm úp sấp nâng mặt Phong Tĩnh Đằng, nhíu mày đau lòng nói: “Anh gầy.
”
Phong Tĩnh Đằng cười cười, đứng dậy tìm thuốc trị thương, giúp Mai Truyền Kỳ bôi lên miệng vết thương xóa vết sẹo.
“Lúc trước là ai nã pháo oanh tạc Trùng tộc tinh cầu?” Mai Truyền Kỳ sớm nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể có người sớm oanh tạc Trùng tộc tinh cầu, làm cậu táng thân trong vụ nổ, không ngờ thật đúng là bị cậu đoán đúng rồi.
Phong Tĩnh Đằng hơi dừng lại động tác một chút: “Là Chu Trọng Lâm Chu thiếu tướng chỉ huy phi thuyền số 43, hiện tại đã bị khai trừ quân tịch, sĩ quan cùng binh lính trên phi thuyền đó cũng bị xử phạt.
”
“Chu Trọng Lâm?” Mai Truyền Kỳ biết người này, nhưng lại không quá quen thuộc: “Vậy anh tra được gã vì sao không đợi tôi về mà nã pháo?”
“Gã nói không đành lòng nhìn quá nhiều chiến sĩ cơ giáp hy sinh, cho nên mới nóng lòng nã pháo.
”
Mai Truyền Kỳ cười nhạo: “Ai sẽ tin tưởng những lời này.
”
Phong Tĩnh Đằng không lên tiếng, yên tĩnh xoa thuốc cho cậu.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy bạn lữ mình có chút kỳ quái, từ khi trở về phòng, bạn lữ cậu liền không nói chuyện, tựa hồ nhấc không nổi tinh thần, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Bỗng nhiên, cậu xoay người một cái, đem Phong Tĩnh Đằng áp dưới thân: “Thân ái, anh thoạt nhìn có tâm sự.
”
Phong Tĩnh Đằng đối diện ánh mắt quan tâm của cậu, liền đem sự tình thẩm vấn Chu Trọng Lâm nói ra.
Mai Truyền Kỳ nghe đến là Cổ đại tướng sai người nã pháo oanh tạc Trùng tộc tinh cầu, kinh ngạc nhíu mày.
Mấy tháng gần đây phát sinh sự tình, đều chỉ hướng là Cổ đại tướng gây nên, này thật là có người châm ngòi ly gián sao?
Nếu nhiều chuyện như vậy thật là Cổ đại tướng sai người làm ra, vậy tại sao muốn lấy tính mạng của cậu? Là do không thích người Mai gia?
Mai Truyền Kỳ thật sự đoán không ra nguyên nhân bên trong, bất quá, cậu cảm thấy trong lòng Phong Tĩnh Đằng đã bắt đầu ngờ vực cữu bá mình, cho nên không muốn khiến bạn lữ mình khó xử, cũng không có tiếp tục đề cập đến chuyện Cổ Uyên, nhưng trong lòng đối Cổ Uyên đã có cảnh giác.
Hai người an an ổn ổn ở trên giường ngủ một giấc dài, tới ngày thứ ba sau khi đại chiến kết thúc, Phong Tĩnh Đằng lại mở hội nghị, không chỉ rút ra tổng kết, hơn nữa còn củng cố tình hữu nghị với các tinh cầu khác.
Cùng một ngày, Mai Truyền Kỳ cũng tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên chiến địa, dò hỏi sự tình liên quan đến việc thâm nhập Trùng tộc tinh cầu đã phát sinh.
Cậu thế mới biết Sa Lệ đem sự tình nói phóng đại cỡ nào, ví như hai người khoác lớp da trùng mẫu căn bản không gặp nguy hiểm lớn gì, lại cố tình bị Sa Lệ nói tới mạo hiểm vạn phần, cậu nghe xong, cũng cảm thấy thật sự đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách a.
Giống như khi bọn họ gặp Dị trùng thời kỳ động dục, lúc đó, bọn họ rõ ràng né tránh Dị trùng động dục, lại bị Sa Lệ nói thành bị hàng ngàn hàng vạn Dị trùng đuổi theo, thậm chí suýt chút nữa đã bị bạo cúc.
Mai Truyền Kỳ nghe phóng viên chiến địa nói xong, khóe miệng giật một cái.
Kỳ thật trong lòng cậu biết rõ mục đích của Sa Lệ, chẳng phải muốn đem sự tình nói mạo hiểm một chút để mọi người biết bọn họ hoàn thành nhiệm vụ không dễ dàng, muốn được chú ý nhiều hơn.
Mai Truyền Kỳ cũng không vạch trần sự thật, dù sao bọn họ quả thật gặp rất nhiều nguy hiểm mới hoàn thành nhiệm vụ.
Phỏng vấn kết thúc, thời điểm Phong Tĩnh Đằng tới đón Mai Truyền Kỳ trở về phòng, anh đưa phóng viên chiến địa qua một góc cũng không biết nói gì, phóng viên chiến địa gật đầu liên tục.
Mai Truyền Kỳ đè lòng hiếu kỳ, vẫn luôn đợi đến khi trở về phòng, mới hỏi: “Anh cùng phóng viên đó nói gì vậy?”
Phong Tĩnh Đằng thâm ý cười: “Bí mật.
”
Mai Truyền Kỳ chậc một tiếng.
Ngay lúc này, thông tấn khí Phong Tĩnh Đằng vang lên, là bên bộ truyền tin gọi tới: “Phong thiếu tướng, tinh cầu chúng ta bên kia gọi tới là truyền tin tư nhân, không biết ngài có tiếp máy hay không?”
Phong Tĩnh Đằng nhướng mày, đoán không được là ai gọi tới, bất quá, vừa nghĩ tới rất có thể là nhi tử gọi, hoặc là đối phương có chuyện gì gấp mới có thể cách một quãng thật xa gọi tới, liền nhanh chóng bảo binh lính đem thông tin tiếp nhận tới.
Ba giây sau, thông tin được truyền vào máy anh: “Xin chào, tôi là Phong Tĩnh Đằng.
”
“Là ta.
” Đối phương giọng nói nhàn nhạt mang theo một tia ngạo khí.
Mặc dù chỉ là ngắn gọn hai chữ, Phong Tĩnh Đằng vẫn nhận ra đây là giọng Phong Gia Ngạo.
Anh ngăn chặn kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Phong thượng tướng, có chuyện gì sao?”
Mai Truyền Kỳ nghe Phong Tĩnh Đằng xưng hô với đối phương, lập tức đoán được là Phong Gia Ngạo gọi tới, tò mò nhìn anh.
Phong Gia Ngạo không nghe Phong Tĩnh Đằng gọi hắn là gia gia, yên lặng vài giây mới lên tiếng: “Mai Truyền Kỳ ở bên cạnh ngươi sao? Nhạc Nhiên có chuyện muốn nói với hắn.
”
“Ở.
”