Phong Tĩnh Đằng không trả lời, đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Đã đến giờ.
”
Nói xong liền quay người rời đi.
“Đợi đã, Phong Tĩnh Đằng, con còn chưa trả lời ta.
” Cổ Uyên nôn nóng vươn tay muốn bắt lấy Phong Tĩnh Đằng, lại bị đối phương né tránh, chỉ bắt được không khí.
Hắn hoảng loạn gào thét: “Phong Tĩnh Đằng, con đừng đi, con trở về cho ta, con đừng đi.
”
Hắn biết mình ở chỗ này có liên quan tới đứa cháu này của hắn, hiện tại chỉ có đối phương mới có thể cứu hắn được.
Phong Tĩnh Đằng phảng phất không nghe được tiếng kêu của hắn đi thẳng về phía trước, đến ngay chỗ ngoặt liền dừng bước, nhìn thấy Xa Tu Nam trong phòng giam giải thích với quân nhân đứng bên ngoài: “Cha, con thực sự không cấu kết bọn khủng bố, con cũng không biết việc chuyển tín dụng điểm cho thủ lĩnh bọn khủng bố là như thế nào, cha, người phải tin tưởng con, con bị oan a, người nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
”
Xa Tu Nam tận lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng giọng điệu lo lắng đã bán đứng tâm tình của hắn.
Phụ thân Xa Tu Nam thở dài: “Con là con trai của cha, sao cha có thể không tin con, nhưng khi cha phái người điều tra chuyện này, tài khoản của con đúng là đã chuyển một lượng lớn tín dụng điểm cho một tài khoản ảo, từ tài khoản ảo này lại trực tiếp chuyển tới tài khoản của thủ lĩnh khủng bố, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, con muốn ta làm sao giúp con?”
Mặc dù Xa gia đã trục xuất Xa Tu Nam, nhưng Xa Tu Nam dù sao cũng là con hắn, hắn không giúp con mình thì còn có thể giúp ai.
“Cha, con bị người ta hãm hại, rất có thể là Cổ Uyên muốn kéo con xuống nước, lén dùng tài khoản của con chuyển tiền cho thủ lĩnh khủng bố.
”
Phụ thân Xa Tu Nam lại thở dài: “Cho dù là như vậy, cũng phải Cổ Uyên thừa nhận mới được, dù sao tài khoản của con đúng là đã bị chuyển.
”
Nghe vậy, Phong Tĩnh từ trong góc đi ra, dừng lại trước phòng giam của Xa Tu Nam, đối diện khuôn mặt lo lắng của người bên trong, bước chân trầm ổn rời khỏi nhà giam.
Xa Tu Nam đúng là bị hãm hại, hơn nữa, là anh tự mình động tay.
Ngay từ khi bắt đầu theo dõi Cổ Uyên, anh đã biết mọi hành tung của Cổ Uyên, bao gồm cả việc Cổ Uyên tiếp cận thủ lĩnh của bọn khủng bố.
Cho nên, khi Cổ Uyên mở một tài khoản ảo để chuyển tín dụng điểm cho thủ lĩnh khủng bố, là anh chặn lại, đem số tín dụng điểm đó chuyển vào tài khoản ảo của mình, rồi xâm nhập tài khoản Xa Tu Nam, thần không biết quỷ không hay mở một tài khoản ảo cho hắn chuyên phục vụ cho thủ lĩnh khủng bố, đồng thời chặn tin nhắn thông báo sau khi chuyển khoản thành công.
Qua mấy ngày sau, đến ngày đại hội bỏ phiếu, Xa Tu Nam lại càng không đụng tới tín dụng điểm trong tài khoản của mình, bởi vậy, đến lúc bị bắt mới biết tín dụng điểm của mình sớm bị người chuyển đi, nhưng lúc này đã muộn.
Sở dĩ Phong Tĩnh Đằng muốn đổ tội cho Xa Tu Nam, là vì anh từng nói sẽ không tha cho những kẻ làm tổn thương tới bạn lữ cùng hài tử mình.
Đã đến lúc Xa Tu Nam phải học một bài học, nhưng bài học này rất đau.
Mười lăm phút sau, phiên tòa bắt đầu, Xa Tu Nam và Cổ Uyên bị đưa ra tòa án quân sự.
Tại tòa, Xa Tu Nam cực lực phủ nhận việc hối lộ những kẻ khủng bố để giết các sĩ quan, cũng nói mình bị Cổ Uyên gài bẫy.
Cổ Uyên đương nhiên biết Xa Tu Nam bị người hãm hại, hơn nữa còn biết người hãm hại là ai.
Bất quá, hắn không có ý định thanh minh cho Xa Tu Nam, dù sao có nhiều chuyện trong quá khứ Xa Tu Nam cũng tham gia vào đó, vì vậy không thể để một mình hắn thừa nhận lửa giận của Phong Tĩnh Đằng.
Dựa trên bằng chứng thuyết phục, Cổ Uyên cùng Xa Tu Nam bị khai trừ quân tịch, do Diroya tinh cầu không có án tử hình, chỉ đem người đày tới hoang tinh, mặc hắn tự sinh tự diệt, cả đời không được quay lại Diroya tinh cầu.
Trước khi bị đưa đi, Ti Kiếm Đường cùng Phong Tĩnh Đằng đều đến đưa tiễn Xa Tu Nam và Cổ Uyên.
Lúc này, Xa Tu Nam đã mất hết vẻ rực rỡ, không còn vẻ tao nhã như xưa.
Thời điểm hắn ở tòa án cũng đã đại náo một hồi, hiện tại kết cục đã định, nhìn Ti Kiếm Đường cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu trước kia ta không ngăn con giao du với Mai Truyền Kỳ, có phải kết cục sẽ khác không?”
Ti Kiếm Đường ngơ ngác: “Cữu cữu, người…”
Xa Tu Nam không nói, ánh mắt chuyển hướng Phong Tĩnh Đằng đưa Cổ Uyên rời đi.
Gặp lại người này, hắn mơ hồ đoán được tại sao mình lại thành ra thế này.
Ti Kiếm Đường thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, thấp giọng nói: “Có lẽ kết thúc vẫn như vậy, nhưng quá trình ở giữa có chút quanh co.
”
Xa Tu Nam quay đầu lại: “Ta đi đây.
”
Ti Kiếm Đường vội vàng hỏi: “Cữu cữu, người bị đưa đến tinh cầu nào, con… con sẽ thu xếp thời gian đến xem người.
”
Xa Tu Nam cười khổ: “Ta cũng không biết bị đưa tới chỗ nào, con xem như không có cữu cữu này đi.
”
Hắn quay đầu, một mình bước lên phi thuyền.
“Cữu cữu……”
Tư Kiếm Đường nóng lòng muốn ngăn Xa Tu Nam, nhưng bị hai người lính ngăn lại.
Một bên khác, Cổ Uyên cười lạnh: “Nếu đưa ta lên tòa án, cần gì phải làm bộ hảo tâm đến tiễn ta một đoạn.
”
Phong Tĩnh Đằng thản nhiên nói: “Cữu bá bảo trọng.
”
“Phong Tĩnh Đằng, ta bỗng nhiên phát hiện con cũng đáng ghét như người Mai gia.
” Cổ Uyên xoay người đi lên phi thuyền.
Hai chiếc phi thuyền chậm rãi cất cánh, khi đạt đến một độ cao nhất định thì tăng tốc rời khỏi bầu khí quyển, lưu lại một tia buồn bã nhàn nhạt.
Ti Kiếm Đường đứng đó nhìn một lúc lâu, mới lái xe rời đi.
Phong Tĩnh Đằng vẫn ở đó, nhìn lên bầu trời, đôi mắt bình tĩnh cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc.
Lúc này, một chiếc huyền phù hồng nhạt dừng lại bên cạnh, người trong xe đi xuống đến bên cạnh anh nói: “Làm như sinh ly tử biệt vậy? Anh an bài nhiều người đi theo hầu hạ cữu bá, còn không yên lòng sao? Nói thật, tôi còn chưa thấy ai đi đày không phải để chịu khổ mà để hưởng sung sướng đó.
”
Phong Tĩnh Đằng ôm người ở bên cạnh: “Chờ hài tử sinh ra, chúng ta liền đi xem cữu bá.
”
Mai Truyền Kỳ sảng khoái đáp: “Được.
”
Phong Tĩnh Đằng cười cười hôn lên miệng đối phương: “Chúng ta hiện tại nhanh chóng trở về cung cấp dinh dưỡng cho hài tử, để đứa nhỏ nhanh chóng lớn lên.
”
Mai Truyền Kỳ lập tức trừng anh: “Đừng nói những lời như vậy trước mặt con cái, phải chú ý thai giáo, thai giáo hiểu không.
”
Phong Tĩnh Đằng nhìn ánh mắt bạn lữ giận dữ câu nhân, ngoài miệng ý cười càng sâu, vẻ u sầu lúc trước không biết bị quăng đi đâu rồi, hiện tại cả trái tim anh hoàn toàn bị hai chữ hạnh phúc chiếm giữ.
Sau khi hai người trở về quân đội, Mai Truyền Kỳ cũng chính thức giới thiệu Phong Tĩnh Đằng cho binh lính Z thành nhận thức.
Binh lính Z thành sau khi biết được Phong Tĩnh Đằng chính là Cổ Phong, vừa kính vừa tức Phong Tĩnh Đằng.
Kính vì dưới sự dẫn dắt của Phong Tĩnh Đằng, bọn họ đánh chết cùng bắt giữ các phần tử khủng bố, thăng cấp thành công từ một người lính bình thường lên thành sĩ quan cấp hai, Phong Tĩnh Đằng cũng được thăng cấp từ trung tướng lên thượng tướng.
Tức vì Phong Tĩnh Đằng rời đi nhiều năm như vậy, lại không trở về gặp họ.
Cuối cùng, vì vẫn còn trong quân đội, chỉ phạt Phong Tĩnh Đằng uống ba ly, và yêu cầu Phong Tĩnh Đằng lần sau đến Z thành, nhất định phải lấy thân phận Cổ Phong mang theo Mai Truyền Kỳ trở về.
Những ngày sau đó, mọi thứ lại khôi phục yên tĩnh.
Bất quá, trên tinh võng luôn có tin tức trong ngục có phạm nhân bị phạm nhân khác đánh chết, những phạm nhân bị đánh chết từng là quan quân, nguyên nhân bởi vì những người này trong lúc nhậm chức đã từng đắc tội đám phạm nhân này, dẫn tới bị trả thù.
Những tin tức này thường xuyên xuất hiện trên bản tin, mọi người nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc, lâu dần cảm thấy đây chẳng qua là chuyện bình thường, nhưng đối với Mai Chấn Thu như một cây búa nặng giáng vào người hắn, làm hắn nghĩ lại mà sợ.
Hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì trước khi bỏ phiếu hắn đã cắt đứt liên lạc với Cổ Uyên và những người khác, bằng không số phận sẽ giống đám người kia.
Mai Chấn Thu cảm thấy đại hội lần này có kết cục như vậy cũng là một lời cảnh báo của lão tổ tông, nên cũng dần dần an phận xuống.
Mai Phi Trần thấy Mai gia bình thường lại như trước nên đã đưa ra quyết định trọng đại là đưa An Tư đến Thú Nhân tinh cầu một chuyến trước khi đứa con của Mai Truyền Kỳ chào đời.
Nhưng trước