Hứa Đình Hùng cười nhạt: "Tin tường cậu sao? Cậu có gì đáng để chúng tôi tin tường chử? Cậu cũng bớt nói nhằm giúp tôi đi là vừa. Tôi nhắc lại câu nói cũ nha, đó là đêm nay bọn họ không cút xéo thì cậu sẽ phải cuốn gói khồi đây."
Mọi người ngồi xuống với tâm trạng nặng nề, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà người vẫn chưa tới.
Hửa Đình Hùng nóng ruột nói: "Tại sao vẫn chưa thấy tới vậy chứ? Hồi thúc người ta sắp xếp tiệc tối, kết quả thì chính họ lại đến muộn. Không biết họ định biến bản thân thành người nổi tiếng hay sao vậy chứ?"
Phương Như Nguyệt lại liếc nhìn Hứa Đình Hùng xoa dịu: “Được rồi được rối, ông bớt ổn ào đi. Nếu để họ nghe được thì chẳng phải là càng thêm phiền phức sao?"
Hứa Đình Hùng hùng hồ: "Phiến thì phiến, tôi sợ gì bọn họ chứ?"Ngoài miệng thì ông ta nói như vậy nhưng trong lòng cũng có hoi kiêng dè nên sau đó ông ta không dám ổn ào nữa.
Thật ra không phải ông ta sợ họ mà vi Hoàng Kim Lam là người đàn bà chanh chua nên ông ta cũng không muốn tranh cãi với bà ta làm gi.
Đúng lúc đó thì Lâm Mạc Huy bỏ điện thoại xuống rồi khế cười nói: "Bổ mẹ à, không cần chờ họ nữa đâu.
Bon họ sẽ không đến nữa."
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Sao vậy?"
Lâm Mạc Huy cười một cách thàn nhiên: "Bởi vì bon họ đã rời khỏi thành phố Hải Dương rồi."
"Cái gi?" Mọi người đồng thanh kêu lên.
Hứa Đình Hùng vội nói: “Lâm Mạc Huy, cậu đừng nói lung tung nha, Bon họ vừa mới gọi điện cho tôi nói phải chia cho họ hai trăm tỷ tiền hoa hồng kia mà, không lý nào lại rời bỏ thành phố Hài Dương một cách đột ngột như thể chứ?"
Lâm Mạc Huy lại cười nhạt, rồi anh kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở công ty cho mọi người nghe lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong mọi người đều ngơ ngẩn mặt mày, không biết nên vui hay nên buồn nữa.Im lặng một hồi thì Phương Như Nguyệt lên tiếng trước: "Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã đi rối. Vậy thì quả tốt rồi, quả tốt rói."
Hứa Đình Hùng lại gào lên: “Tốt cái gì mà tốt chứ? Bọn họ chạy mất thi coi như không có việc gì sao? Bây giờ mọi người xem tình hình công ty rối ren như vây thi phải làm sao đây? Chúng ta phải bồi thường mấy chục triệu đô la mỹ đó, chuyện này mà để các cổ đông biết được thì có phải loạn lên hay không chứ? Trời di là trời... Chức vụ chủ tịch này của Thanh Mây có phải sẽ đi tong rồi không? Mà không chỉ có mất đi chức vụ chủ tịch thôi đâu, còn phải chịu trách nhiệm liên đới vi có dinh dáng đến quan hệ thân thích nữa kia kia. Họ chính là do chúng ta sắp xếp đến công ty làm việc mà, cho nên họ chạy mất thì không chừng Thanh Mây... Thanh Mây sẽ phải chịu ngồi tù thay bon họ nữa đó."
Sắc mặt của Phương Như Nguyệt tái nhợt, bà ta vội kêu lên đấy sợ hãi: “Vậy... vậy chúng ta phải làm sao đây?"
Hứa Đình Hùng giận dữ nói: "Lâm Mạc Huy, đây chính là cách hay mà cậu nghĩ ra đó à? Có phải đầu óc của cậu có vẫn để rồi không? Cậu không hại chúng tôi tan cửa nát nhà thì không chịu được có phải không?"
Hứa Thanh Mây vội vàng nói: "Bỏ ơi, bố đừng nôn nóng quá. Từ từ bình tĩnh nghe Lâm Mạc Huy nói hếtđã. Anh ấy vẫn chưa nói xong mà."
Ha Đình Hùng tức giận nói: "Chuyện đã đến nước này thì còn gì để nói chứ? Cậu ta thì có cách gì để giải quyết được chuyện rối như tơ vò này hà? Ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này đây? Con đừng nhắc tới chuyện Lâm Mạc Huy có yêu con hay không yêu, mà chuyện lớn như vậy thì cho dù cậu ta có bằng lòng thay con gánh vác thì cũng không thể nào thay thể được đâu. Nếu không có bản lĩnh thì cũng đừng thỏ tay ra giúp người khác, chi càng khiến mọi việc trở nên tối tệ hơn mà thôi. Cuối cùng thì chỉ có hại người hại mình chứ chẳng giúp ích được gì."
Phương Như Nguyệt cũng tức giận mà quay sang mắng nhiếc Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, cậu nói xem việc này phải làm sao đây chứ?"
Lâm Mạc Huy lại thàn nhiên nói: "Mọi người không cần phải lo lắng, trong chuyện này không có ai phải gánh vác trách nhiệm cả. Bởi vì mọi chuyện đều là do con cố ý sắp đặt. Cái tên Chu Bính Thiên kia là người của con và cái công ty dược kia cũng là người của con, tất cả đều do con sắp xếp hết ạ. Con bày ra cục diện này với mục đích chính là để đuổi Hạ Kiểu đi khỏi đây thôi. Bọn họ đi rồi thì chuyện này cũng coi như xong, sẽ không có ai phải chịu trách nhiệm hình sự đầu a."
Nghe Lâm Mạc Huy nói như vậy thì mấy ngườitrong phòng lại ngây như phong.
Hứa Thanh Mây chuyển từ lo sợ sang vui mừng, thốt lên hỏi: "Có thật không đó? Lâm Mạc Huy, anh nói những người đó đều là người của anh hết à?"
Lâm Mạc Huy gật đầu.
Hứa Thanh Mây quá đỗi vui mừng mà nói: "Bố mẹ, hai người nhìn thấy rồi chứ? Đây đều là chủ ý của Lâm Mạc Huy, chỉ cắn anh ấy ra tay thì cả nhà bon họ đã bị đuổi khỏi đây mà chúng ta lại không bị tổn thất nào hết. Như vậy quá tốt rồi."
Hứa Đình