Hạ Kiểu choáng váng, Đặng Tiến Quân nói không sai.
Cô ta phụ trách công ty, cô ta ký hợp đồng, cô ta đặt hàng kinh doanh, và cô ta sắp xếp mọi thử một cách cả nhân.
Lúc dược liệu của Chu Bính Thiên được giao cho công ty.
Cũng là cô ta chỉ yêu cầu mau chóng kiểm tra số lượng, không kiểm tra chất lượng thì đã gửi thằng cho công ty dược bên đó.
Rốt cuộc cô ta đã làm tất cả, và cô ta không thể thoát khỏi trách nhiệm này.
Sau một lúc im lặng, Hạ Kiểu đột nhiên bắt đầu la hét: "Tôi không quan tâm!"
"Chuyện này anh phải chịu trách nhiệm!"
"Anh mới là tổng giám đốc công ty, còn tôi vẫn chỉ là tổng quản lý thôi. Tôi đâu thể khống chế nhiềuquyền lực như vậy!"
Đặng Tiến Quân cong môi: "Quàn lý Phương, tôi rất muốn thừa nhận nhưng tôi nào có tư cách đâu!"
"Hợp đồng là do cô ký, việc mua và giao hàng cũng là do cố phụ trách mà."
"Dù là hợp đồng hay giám sát, tất cả đều là bằng "Tôi muốn chịu trách nhiệm này, còn phải hỏi chứng." người ta có đồng ý hay không!"
Hạ Kiều lo lắng: "Anh... anh nói vậy là có ý gì?" "Chẳng lẽ tối buộc phải gánh vác trách nhiệm này sao?"
Đăng Tiến Quân xua tay: "Quản lý Phương, đừng nói nhảm nữa."
"Bên kia đã gọi cành sát rồi, chuyện này phân xử thế nào thi phải dựa theo pháp luật."
"Tôi nghĩ công ty này cũng sẽ sụp đổ thôi. Quên đi, tôi sẽ tìm một lối thoát khác."
"Hơn nữa, lần này không chỉ đơn giản là công ty đối phương tra rõ trách nhiệm đâu."
"Cô làm công ty náo loạn thế này, ban giảm đốc cũng sẽ không bỏ qua cho cô.""Hừ hữ, mau di tìm chị của cô, để cho cô ta giúp cô chuẩn bị mười hai nghìn tỷ, chắc là đủ bối thường!"
"Bằng không, cô cứ chờ ngối tú đi!"
Đặng Tiến Quân nói xong thì bỏ đi, để Hạ Kiểu lại một mình.
Tiền bồi thường mười hai nghìn tỷ sao?
Trời a, cho dù bố mẹ cô ta có chạy vay thể nào cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy!
Quan trọng nhất là không trả được thì phải ngồi tù, ai chịu nổi?
Lúc này, Phương Gia Kiện và Hoàng Kim Lam vui mừng bước vào văn phòng.
"Hạ Kiểu, đi thôi."
"Mẹ đã liên lạc với nhà họ Hứa rồi, tối nay nhà họ mời chúng ta đi ăn, nhân tiện nói về chuyện cổ tức luôn."
"Me cho con biết, bày mươi tỷ là điểm mấu chốt của chúng ta."
"Với bảy mươi tỷ, mẹ và bố con có thể mua được một chiếc xe hơi sang trọng, sau này sẽ không phải để tên vô ơn Hứa Đình Hùng đến đón nữa!"
"Về lại nhà cũ rồi xây thành một căn biệt thự, nhà chúng ta đẹp đẽ mỹ lệ, để xem còn ai dám khinhthường chúng ta nữa!"
Hai người mỗi người một câu, càng nói cảng vui vé.
Hạ Kiều ngôi sụp xuống ghế không nói được gì. Cả hai nhận thấy có diều gì đó không ổn, nhanh chóng hỏi chuyện gì đã xày ra.
Hạ Kiểu kế lại sự việc cho họ, hai người họ cũng trực tiếp bối rối.
"Phải... phải đển một hai nghìn tỷ sao?"
"Chúng ta lấy đầu ra nhiều tiền như vậy chứ?"
Phương Gia Kiện gần như hét lên.
Hoàng Kim Lam im lặng một lúc: "Hay là đi tìm Hứa Thanh Mây đi, nó là chủ tịch của công ty..."
Phương Gia Kiện tức giận mắng: "Bà nằm mơ à?"
"Tôi đã hỏi rồi, tài sản riêng của Hứa Thanh Mây không vượt quả ba trăm năm mươi tỷ đồng."
"Nó đi đầu tìm mười hai nghìn tỷ cho chúng ta bối thường chứ?"
"Hơn nữa, lúc trước chi là một chuyện lộn xộn nhỏ nhặt. Lần này bà muốn người ta tiêu tồn mười hai nghìn tỷ đồng. Thật sự cho rằng người ta không dám khiêu chiến với chúng ta sao?"Hoàng Kim Lam im lặng một lúc, mặc dù binh thường bà ta độc đoán và vô lý.
Nhưng dù sao bà ta cũng không phải là kẻ ngốc, bà ta biết việc yêu cầu nhà họ Hứa bỏ ra từ một đến hai nghìn tỷ là một chuyện không thực tế
"Hạ Kiểu, chuyện này... đây là sự thật sao?" Phương Gia Kiện lo lắng nói: "Hay là yêu cầu Chu Bính Thiên bối thường?
Hạ Kiểu hoàn hồn, và nhanh chóng gọi cho Chu Binh Thiên.
Tuy nhiên, chàng hoàng tử quyến rũ đêm qua còn tản tình cô ta, hôm nay gọi điện vậy mà lại là số giả.
"Tại sao... tại sao lại là số điện thoại giả?" "Đêm qua vẫn có thể gọi được mà!"
Hạ Kiểu lo lắng nói.
Gương mặt Phương Gia Kiện tràn đấy vè tuyệt vọng: "Thôi rồi, đây là một kẻ lừa đảo!"
"Lửa đào được tiền rồi liền vội vang đổi số điện