Lý Hồng nói nhỏ: "Lan Ngọc, mười đại gia tộc đứng đầu để cho cô phụ trách tiệc rượu Vân Đình, không phải là để cho cô làm loạn.".
"Tiêu chuẩn để tham gia tiệc rượu Vân Đình rất nghiêm ngặt. Không phải ai cũng có thể vào tiệc rượu Vân Đình.".
"Hai người này mới mở một công ty dược phẩm nhỏ, bọn họ không đủ tư cách tiến vào tiệc rượu Vân Đình!".
"Hơn nữa, người này còn ở rể ăn nhờ ở đậu.".
"Cô để một thằng ở rể tới tham gia tiệc. Đây chính là đang xúc phạm các khách quý!".
Ngay sau khi nói ra câu này, mọi người xung quanh đột nhiên ồn ào.
"Cái gì? Người đó ở rể?".
"Ở rể cái gì, chính là một thằng trai bao!".
"Tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ đó hình như là Hứa Thanh Mây, người đẹp số một ở thành phố Hải Tân trước đây. Cô ta thật sự là tìm phải một tên bỏ đi mang về nhà cho ở rể".
"Thì ra là bọn họ, gia đình này không phải rất nghèo sao? Tại sao lại có thể đến tiệc rượu Vân Đình?".
"Sau này, việc xét duyệt Tiệc tiệc rượu Vân Đình, đều đã tuỳ ý như vậy rồi sao? Có phải chó mèo hoang nào cũng có thể vào bữa tiệc này rồi không?".
"Tôi nghĩ tương lai chúng ta không cần quá chú ý tới bữa tiệc này nữa. Tiệc rượu Vân Đình không còn quy cách như trước rồi!".
Có rất nhiều lời bàn tán, đều là những lời lẽ đầy khinh miệt và coi thường.
Nét mặt của Tống Lan Ngọc đột nhiên thay đổi, cô ấy có thể thấy rằng lần này Lý Hồng đã cố ý gây chuyện.
"Lý Hồng, ý của anh là?".
Tống Lan Ngọc trầm giọng hỏi. Lý Hồng: "Lan Ngọc, anh cũng là đang làm điều tốt cho em.".
"Mười đại gia tộc tin tưởng em bằng cách giao tiệc rượu Vân Đình cho em.".
"Em phải đứng vững trước sự tin tưởng của mười đại gia tộc, thay vì đưa mấy loại mèo hoang, chó hoang vào tiệc rượu Vân Đình này."
"Nếu làm như vậy, em không thấy mình đang phụ lòng tin tưởng các trưởng lão sao?".
Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy cau mày, Lý Hồng này thật sự là không coi ai ra gì.
Cả hai đều ở đây, chó hoang mèo hoang kia, chính là đang mắng chửi họ!.
Tống Lan Ngọc tức giận nói: "Lý Hồng, lời nói tôn trọng chút!".
Anh Huy, cô Mây là bạn của tôi, anh Huy là ân nhân cứu mạng của con gái tôi.".
"Anh vô lễ với bọn họ, chính là đang xúc phạm tôi!".
Lý Hồng giễu cợt: "Ân nhân cứu mạng cái gì, chẳng qua chỉ là thủ đoạn xảo trá của một tên ác ôn đề hèn!".
"Lan Ngọc, em thực sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?".
"Tên họ Lâm này là trai bao, chỉ là muốn mượn chuyện của con gái em để tiếp cận em.".
"Em còn vô cùng biết ơn hẳn, Lan Ngọc, em vẫn còn quá ngây thơ, em không hiểu thế giới này nham hiểm đến thế nào!".
Tống Lan Ngọc tức giận: "Lý Hồng, đủ rồi!".
"Nếu còn nói chuyện như vậy, đừng trách tôi bất lịch sự!".
Vẻ mặt Lý Hồng thay đổi: "Sao, em không tin anh?".
Hứa Thanh Tùng vội vàng chạy tới: "Tổng giám đốc Tống, cậu chủ Thiệu nói đúng.".
“Cậu chủ Lý đã làm tất cả những điều này là vì cô.".
"Đừng phụ lòng cậu chủ Lý!".
"Theo tôi thấy, cô đáng lẽ nên đuổi hai người này ra ngoài.".
“Cậu chủ Lý mới thật là chân ái, Lâm Mạc Huy này chỉ là trao bao lừa tiền thôi.".
"Mời hắn đến buổi tiệc không phải chỉ là một sự xúc phạm đối với buổi tiệc sao, mà còn là một sự sỉ nhục đối với chính cô!".
Hứa Thanh Tùng vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây một cách