Bóng đen ấy giống như ma quỷ, liên tiếp lao vào đánh gục ba người khác trong đám người đó.
Trong ba người này có hai người là người của tỉnh Hải Dương, một người của tỉnh Tô Vân.
Sau khi hét lên những tiếng kêu thảm thiết, bọn họ cũng không cử động nữa.
Chắc chắn bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Người thứ tư bóng đem đó lao vào chính là Tạ Đình Ngũ.
Mà Tạ Đình Ngũ cũng đã chuẩn bị từ trước, ông ta nâng chiếc quạt giấy lên trên rồi vẩy mạnh, hất văng bóng đen này ra.
Bóng đen đó bay vào và từ từ biến mất trong bóng tối.
Mà những người ở nơi này đã vô cùng Hoang hốt lo sợ, vô cùng hỗn loạn.
“Đây...!Đây chính là thú bảo vệ sao?” “Rốt cuộc là thứ gì vậy?” “Sao tôi không nhìn thấy gì cả vậy?”Mọi người vô cùng kinh hãi, bọn họ thật sự đã bị dọa không hề nhẹ rồi.
Đám người Tạ Thanh Nguyệt đi phía sau, nhìn thấy tình hình này thì cũng thấy rất sợ hãi.
May mà vừa nãy bọn họ để đám người ở tỉnh Tô Vân và tỉnh Hải Dương đứng ở phía trước, nếu không bây giờ nói không chừng người chết chính là bọn họ.
Sau khi hỗn loạn xong, cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh trở lại.
Hơn nữa nhìn ba người ở dưới đất, lúc này vẻ mặt ba người họ đã đen xì và không còn hô hấp nữa.
Bọn họ đã chết bởi trúng độc.
Gương mặt Trần Bách Vũ trắng bệch, run rẩy nói: “Đây...!Đây chắc chắn là thú bảo vệ” “Những con thú bảo vệ này có độc, như vậy...!như vậy cũng quá nguy hiểm rồi.”
Những người khác của tỉnh Tô Vân cũng sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy, trong chốc lát mọi người đều không dám đi lên phía trước.
Tạ Đình Ngũ giả vờ giả vịt mà an ủi mấy câu, sau đó khuyên mọi người tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng lúc này những người ở tỉnh Hải Dương và tỉnh Tô Vân cũng không dám đi lên phía trước nữa.
Tạ Đình Ngũ thấy vậy thì thấp giọng nói: “Thưa mọi người, vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy những con thú bảo vệ đó đã bị tôi đánh đuổi sang con đường thông ở phía sau rồi mà!” “Bây giờ đi đến phía sau thì ngược lại càng nguy hiểm hơn.”Lúc này mọi người mới nhớ ra, vừa nãy những con thủ bảo vệ đó thật sự bị Tạ Đình Ngũ đánh đuổi về phía sau.
Bọn họ nào dám lùi về phía sau, ầm ầm xông về phía trước.
Tạ Đình Ngũ khẽ nở nụ cười nhạt, lần này anh ta lại đi ở phía sau cùng.
Ông ta lấy cái danh tiếng mỹ miều, đó chính là coi chừng những con thú bảo vệ ở phía sau giúp mọi người.
Nhưng trên thực tế Lâm Mạc Huy lại nhìn ra được sự gian xảo trong đôi mắt của ông ta.
Quả nhiên mọi người đi