Hoàng Kien Đinh cười cười: "Muốn có được chỗ tiền này, trước tiên phải cho anh ta chút lợi lộc đã." "Mẹ, anh ta đã không còn ở bệnh viện dọn dẹp nhà vệ sinh nữa rồi!" "Con có quan hệ rất tốt với một vị lãnh đạo ở bệnh viên đó." "Con biểu chút tiền, sắp xếp một chút, có thể khiến anh ta đổi sang một công việc tốt hơn." "Sau đó, hai vị trưởng lão trước đây, đều nói là do ngài sắp xếp an bài." "Khởi đầu thuận lợi, liên quay lại đòi tiền, đây không phải là quá hợp lý sao!"
Mắt Phương Như Nguyệt lỏe sáng: "Này, con đừng nói, mục đích là như vậy nhé." “Bổ Hùng, con vừa mới nghĩ, nên nói thế nào khi gặp Lâm Mạc Huy đây." “Bây giờ dùng cách này, thật sự rất phù hợp nhi." Hửa Đình Hùng chậm rãi gật đầu: "Được, cứ như vậy đi." "Hoàng Kiến Đình, con đi sắp xếp công việc di." "Hai người chúng ta quay về nói chuyện với anh rể con, việc quỳ lạy xin lỗi này coi như bỏ đi, dù sao cũng đều là người một nhà cả!"
Hoàng Kien Đình ngay lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, việc này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho mọi người!"
Từ nhà họ Hứa đi ra, Hoàng Kiến Đình như ngựa không dừng vó gấp rút tới bệnh viện, tìm được người gọi là bạn cũ.
Người này tên là Phương Khánh, là phó viện trưởng của bệnh viện.
Hoàng Kien Đinh cũng không quá thân thiết với Phương Khánh, chỉ là quen biết thông qua mối quan hệ bạn bè.
Hoàng Kiến Đình nói rõ mục đích, sau đó cười nói: "Viện phó Khánh, tôi biết chuyện này cũng không dễ gì giải quyết." “Để một người lau dọn nhà vệ sinh đột nhiên thắng lên một chức lãnh đạo nhỏ, điều này nhất định không phù hợp." "Nhưng mà, tôi thật sự cũng có chút việc.” "Đoi khi việc này được giải quyết xong, anh muốn xử lý anh ta như thế nào cũng được, tốt nhất là điều trở về lại dọn dẹp nhà vệ sinh!"
Vừa nói, Hoàng Kien Đình vừa đặt túi tài liệu lên trên bàn.
Phương Khánh có chút mù mờ.
Lâm Mạc Huy sớm đã thăng lên chức chủ khoa khoa cấp cứu, thông tin chậm trễ này của Hoàng Kien Đình đã từ thưở tám hoánh nào chứ?
Anh ta vốn dĩ định nói rõ ràng sự tình, thế nhưng, vô ý lại liếc nhìn thấy xấp tiền kẹp trong tập hồ sơ đặt trên bàn kia, nhất thời mắt sáng lên.
Bất kể như thế nào, đầu tiên tiền cũng phải tới tay đã.
Đương nhiên, Phương Khánh không có năng lực khiến Lâm Mạc Huy thăng chức, nhưng việc điều động thì không có vấn đề gì.
Phương Khánh ra vẻ bộ dạng khó khăn: “Người em Kiến Đình cũng đã nói như vậy, phận làm anh như tôi, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ cậu!" "The này đi, bệnh viện vừa mới mở thêm một khoa Trung y, tôi điều anh ta lên làm chủ khoa, thấy the nào?"
Đáy mắt Hoàng Kiến Đình lóe lên tia sáng.
Cậu ta vốn dĩ cho rằng, năng lực của bản thân nhiều nhất cũng chi có thể khiến cho Lâm Mạc Huy ngồi được ghế dự bị của bộ phận nào đó.
Không nghĩ tới, mối quan hệ của bản thân còn có tác dụng, thật sự có thể thẳng tien lên chức chủ nhiệm khoa sao? Thế này bản thân khác nào hoàn thành vượt mức kế hoạch để ra?
Hoàng Kiến Đình nắm chặt tay: "Anh Khánh, thật sự rất cảm ơn anh!" "Sau này anh có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, người em Kiên Đình tôi nhất định sẽ vì anh mà xông pha khói lửa!”
Phương Khánh miệng thì hỏi han tán gẫu, nhưng trong lòng lại không ngừng cười chế giễu.
Vốn đi Lâm Mạc Huy đã là trường khoa khoa cấp cứu, điều tới làm trường khoa khoa Trung y, cũng không phải là đề bạt thăng chứng gì, căn bàn chẳng hề khó khăn.
Nhưng chỗ tiền này Hoàng Kiến Đình thật sự đã mang tới, còn đạt được một mối ân huệ lớn như vậy.
Đây không phải là một tên đại đần độn sao? Hoàng Kiến Đinh hoàn toàn không biết những sự việc này, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cậu ta ngay lập tức hào hứng gọi điện cho Hứa Đinh Hùng kể về sự việc này.
Hứa Đình Hùng nghe xong, cũng vui mừng khôn xiết. "Tên tiểu tử Hoàng Kiến Đình này, giải quyết công việc cũng đâu vào đó nhì!" "Lâm Mạc Huy đột nhiên được thăng lên chức trưởng khoa rồi." “Con đoán đi, không biết bây giờ Lâm Mạc Huy vui sướng thành bộ dạng gì nhi?" "Từ một tên dọn dẹp nhà vệ sinh, trở thành trường khoa khoa Trung y." "Ha ha, anh ta nên đối đãi với mối ân tình này của chúng ta như thế nào đây?"
Hửa Đình Hùng cười ha ha đẩy mãn nguyên.
Khuôn mặt Phương Như Nguyệt cũng tràn đầy đắc ý: "Lại còn không phải sao!” "Đúng rồi, chuyện này cũng giải quyết ổn thoà rồi, hai chúng ta đi tìm anh ta bàn bạc đi." “Để Kiến Đình đi nói đi, nói với anh ta, công việc này chính là do chúng ta sắp xếp cho anh ta." "Anh ta nhất định cảm kích không thôi, chúng ta nhân cơ hội này lấy lại tấm thẻ, mọi chuyện coi như là xong." "Chỗ tiền này, không thể để trong tay anh ta quá lâu. Nếu không, anh ta nhất định sẽ cất giữ trong túi làm của riêng, như vậy thì không được đâu!”
Lâm Mạc Huy vừa mới đi làm không lâu, liền nhận được tin tức, thông báo rằng mình đã bị điều tới làm trường khoa khoa Trung y.
Anh có chút mù mờ khó hiều, bàn thân