Lâm Mạc Huy già vo to và không biết phải làm sao: “Mẹ, mẹ hiều lầm rồi." “Số tiền này, một đồng con cũng không tiêu."
Phương Như Nguyệt tức giận đùng đùng nói: “V số tiền kia đi đâu rồi?"
Lâm Mạc Huy: "Đưa cho nhà họ Triệu cà rồi!" "Nhà họ Triệu?" Cà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều kêu lên kinh ngạc.
Lâm Mạc Huy: "Đúng vậy ạ!" "Mẹ quên rồi sao? Vòng ngọc kia của nhà họ Triệu trị giá hơn một nghìn tỷ đồng đấy ạ!" "Con cẩm một nghìn tỷ đến, nói hết nước hết cái, thì mới có thể giải quyết xong chuyện này." "Nếu không phải một nghìn tỷ này, thì chắc chắn Con phải ngồi tù roi."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều ngoi phịch xuống ghế.
Một lúc lâu sau, Hứa Đình Hùng mới run giọng nói: "Cậu... Sao cậu lại... Sao lại có thể đưa cho bọn họ nhiều tiền như vậy chứ?"
Lâm Mạc Huy: "Bổ, cái vòng ngọc kia trị giá hơn một nghìn tỷ đấy, con còn chưa đưa đủ tiền đâu đấy!"
Phương Như Nguyệt vỗ bàn đứng dậy: "Tôi không quan tâm vòng ngọc của bọn họ trị giá bao nhiêu, cậu phải bồi thường thì lấy tiền của mình mà bồi thường!" "Một nghìn tỷ này cũng không phải của một mình cậu." "Trong đó bao gồm cả các khoản lỗ của Côn dược phẩm Hưng Thịnh, còn có của Thanh Mây, Th Tuyết, thậm chí có cả khoản lỗ của Hoàng Kiến Đình nữa." "Cậu... Một mình cậu, cùng lắm cũng chi được mấy tỷ, ba tỷ rưỡi đã là nhiều nhất có thể rồi." "Cậu dựa vào đâu mà lấy toàn bộ một nghìn tỷ đi bồi thường cho người ta?"
Nghe lời này, Lâm Mạc Huy cũng giận đến im lặng. "Mẹ, tổn thất của Thanh Tuyết thì con thừa nhận. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hoàng Kiến Đình?" Tôi dùng mạng sống của mình để đổi lấy tiền bồi thường, vậy mà cuối cùng chỉ có thể được ba tỷ rưoi?
Lâm Mạc Huy không nhịn được nói.
Phương Như Nguyệt cả gian nói: "Sao lại không liên quan?" "Nó chính là con rể của nhà họ Hứa bọn tôi, chi vì cậu, mà nó cũng phải công trên lưng cái danh người thân của tội phạm giết ngưoi." "Nó làm ăn lớn, cậu có biết tiếng xấu kiểu này, ành hường bao nhiêu tới việc làm ăn của nó hay không?"
Lâm Mạc Huy thật sự hết nói nổi, chuyện cũng có thể mắc nối quan hệ như thế sao?
Từ đầu Hoàng Kiến Đình đã đứng về phía nhà Chu, hận không thể khiến tôi chết đi, những chuyện này các người cũng không biết hay sao?
Lâm Mạc Huy: “Mẹ, coi như một nghìn tỷ này không phải là của một mình con." "Nhưng chuyện vòng ngọc, cũng không phải do một mình con làm ra." "Sự thật là mẹ để cho Thanh Tuyết và cà Hoàng Kiến Định bán vòng ngọc đi.” "Hai người bọn họ cũng có trách nhiệm." "Con lấy tiền của nhà chúng ta để bồi thường, bồi thường cho vòng ngọc mà nhà chúng ta làm mất, thì cũng không sai!"
Phương Như Nguyệt lập tức nghen lời, chuyện vòng ngọc, bà ta thực sự đuối lý.
Hứa Đình Hùng tức giận: “Lâm Mạc Huy, cậu có bệnh à?" "Đây là đang truy cứu trách nhiệm chuyện này phải không?" "Đây chính là một nghìn tỷ đó!" "Ai bào cậu bồi thường tiền cho bọn họ?" "Không phải chúng tôi đã nói là cậu gánh c chuyện này, thì nhà chúng ta cũng tiết kiệm được m nghìn tỷ à." "Nhưng cậu thì hay rồi, nhát gan sợ chết, lấy toàn bộ tiền nhà tôi đề bồi thường." "Một nghìn tỷ đấy, lại mất trong một nốt nhạc như vậy?”
Lâm Mạc Huy: “Bố, trước đây nhà mình không có tien, mới nói để mình con gánh chịu chuyện này." "Nhưng mà, bây giờ đúng lúc có tiền, con mới nghĩ đến chuyện lấy tiền bồi thường vòng ngọc." Phương Như Nguyệt giận dữ: "Cậu nói cái gì?" "Cậu có tư cách gì xử lý một nghìn tỷ này?" "Một nghìn tỷ này, không phải của một mình câu, mà là của nhà tôi!"
Lâm Mạc Huy không biết phải làm sao: "Thế nhưng, chuyện này, cũng không phải là chuyện riêng của con." "Chuyện vòng ngọc bị mất, cả nhà ta đều không tránh khỏi liên quan, đây là con đang xử lý chuyện nhà mình!" "Thêm nữa, không phải trước đó bố mẹ đã nói, số tiền này, một đồng bố mẹ cũng không cần không ph sao?"
Phương Như Nguyệt rong to: “Làm sao, bây cậu muốn tính lại nợ cũ với chúng tôi nữa đấy à?" "Được, cậu muốn vậy, thì tôi tính toán rõ ràng với cậu luôn." "Cậu ăn uống ở nhà chúng tôi ba năm, tốn bao nhiều tiền?" "Cậu làm lỡ dở Thanh Mây nhà chúng tôi ba năm, chuyện này tốn bao nhiêu tiền?" "Cậu hủy hết danh dự nhà chúng tôi, tồn thất bao nhiều tiến?" "Còn nữa, công việc ở bệnh viện này của cậu, chúng tôi sắp xếp cho cậu, cậu biết phải tốn bao nhiêu tiền không?" "Được roi, cậu cũng đừng ngồi trong văn phòng này nữa, đi về co bon cầu đi!"
Phương Như Nguyệt vừa nói vừa cầm đổ của Lâm Mạc Huy ném ra ngoài: "Cút ra ngoài cho tôi, cút về cọ bồn cầu đi!" "Cậu không có tư cách ngồi trong văn phòng thế này!" "Cũng không soi mặt mình vào nước tiểu mà xem bộ dạng của mình thế nào, là cái thứ gì, ngay cà ca đằng nghề còn chưa học xong, thật sự cho mình là nhân vật tại to mặt