Phương Như Nguyệt chi biết Hoàng Kiến Đình đưa tiền cho phó viện trường Phương Khánh, chứ không biết ai là Phương Khánh.
Nghe được lời của Phương Khánh, bà ta cũng giật này mình.
Nhưng, bà ta rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh: "Làm sao, cậu dám nhận tiền, nhưng lại không dám thừa nhận?" “Lúc con rể tôi đưa tiền cho cậu, sao cậu nhận mượt thể" "Bây giờ lại muốn phủ nhận, cậu có phải là đàn ông không?"
Phương Khánh giận dữ: "Đổ đê tiện, bà dám vu khống tôi?" "Được, bà bảo tôi nhận tien nhà bà, vậy bà có chứng cử không?" "Không đưa ra được chứng cứ, vậy tôi ngay lập tức kiện bà tội phi báng!"
Phương Như Nguyệt ngây ngan cả người, những chuyện thế này, bà ta biết tìm chứng cứ Ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Như Nguyệt, thì ngay lập tức Phương Khánh biết bà ta không có chứng cử, càng thêm tự tin. "Không có chứng cử đúng không?" "Hừ, không có chứng cứ mà lại ở đây phi báng trước mặt mọi người, thật sự khinh thường bệnh v. chúng tôi dễ bị bắt nạt đẩy à?" "Viện trường, viện trường phải làm chủ cho tôi đấy!"
Phương Khánh lớn tiếng ồn ào.
Viện trường nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các người, lại chạy đến bệnh viện gây rối là thế nào." "Đưoc rồi, đừng để bọn họ chạy thoát, báo cành sát đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luống cuống, nếu thật sự báo cảnh sát, thì thật sự hai người bọn họ sẽ phải chịu chút thiệt thòi đẩy.
Cũng may là Lâm Mạc Huy nói giúp vài câu, cuối cùng viện trường cũng đồng ý thì bọn họ đi. Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt người đẩy bùn đất chạy ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đang chạy tới từ phía đổi diện. "Bổ mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" "Con gọi điện thoại cho Phương Khánh, anh ta cũng không nhận." "Thẻ sắp tới chưa?"
Hoàng Kiến Đình voi vàng hỏi.
Phương Như Nguyệt tức giận kể lại chuyện trong bệnh viện.
Hoàng Kiến Đình nghe xong, cũng tức giận: “Có phải tên Lâm Mạc Huy này có bệnh không?" “Số tiền này cũng không phải của một mình cậu ta, dựa vào đâu cậu ta lấy bồi thường cho nhà họ
Triệu?" “Không được, nhất định phải bắt cậu ta đem tiển
Phương Như Nguyệt xua tay: "Thôi, con nói lời này vê!" thì có ích gi?" "Hoàng Kiến Định, Phương Khánh con tìm là ai vậy?" "Không giúp bố mẹ thì thôi, lại còn muốn báo cảnh sát tới bắt bố mẹ?"
Hoàng Kiến Đình sửng sốt: "Không thể nào?" "Anh ta nhận tiền của con, dù không giúp đỡ, cũng sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu." "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gi?"
Phương Như Nguyệt có chút xấu hổ, lầm bẩm không nói nên lời.
Hoàng Kiến Đình ngơ ngác, hòi một hồi lâu, mới làm rõ được chuyện gì đã xảy ra, lập tức không biết nên nói gì. “Mẹ, mẹ... Mẹ thế này thì làm sao người ta giúp mẹ được!" "Trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nói anh ta nhận tiền, đây không phải là vạch trần anh ta sao!" "Nếu đổi lại là ai đi nữa, thì cũng không có khả năng giúp chúng ta đâu!"
Hoàng Kiến Đình bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Phương Như Nguyệt không phục: “Nhưng mẹ nói không sai mà!" "Thật sự là anh ta nhận tiền của chúng ta, chuyện này là giả hả?" "Anh ta dám nhận tiền của chúng ta, thì sao lại không dám thừa nhận chứ?"
Hoàng Kien Đinh không thể nói gì hơn, gặp phải loại người hung hăng càn quấy thế này, làm sao phản bác được?
Hứa Đình Hùng khoát tay chặn lại: “Được rồi, nói những lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì!" "Tôi cảm thấy Kiến Đình nói không sai, bắt Lâm Mạc Huy tới nhà họ Triệu, đem tiền về!"
Phương Như Nguyệt: "Ông bị ngu à?" "Người ta đã cầm tiền rồi, làm sao lấy về được "Cho ông một nghìn tỷ, ông có thể trà lại không?" Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: "Sao lại không muốn?" "Số tiền này, chỉ có một phần là của Lâm Mạc Huy, cùng lắm thì chia cho cậu ta ba mươi lăm tỷ, phần còn lại thì thuộc về chúng ta cả." "Xem như phải bồi thường cho nhà họ Triệu, cậu ta cùng lắm chi có thể lấy ba mươi lăm tỷ kia của mình để bồi thường thôi.” "Phần còn lại chính là tiền của chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà xử lý?" "Cậu ta đưa số tiền không thuộc về cậu ta, đây
Chương 152: Bà thế này người ta gọi là phỉ báng.
Phương Như Nguyệt chi biết Hoàng Kiến Đình đưa tiền cho phó viện trường Phương Khánh, chứ không biết ai là Phương Khánh.
Nghe được lời của Phương Khánh, bà ta cũng giật này mình.
Nhưng, bà ta rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh: "Làm sao, cậu dám nhận tiền, nhưng lại không dám thừa nhận?" “Lúc con rể tôi đưa tiền cho cậu, sao cậu nhận mượt thể" "Bây giờ lại muốn phủ nhận, cậu có phải là đàn ông không?"
Phương Khánh giận dữ: "Đổ đê tiện, bà dám vu khống tôi?" "Được, bà bảo tôi nhận tien nhà bà, vậy bà có chứng cử không?" "Không đưa ra được chứng cứ, vậy tôi ngay lập tức kiện bà tội phi báng!"
Phương Như Nguyệt ngây ngan cả người, những chuyện thế này, bà ta biết tìm chứng cứ Ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Như Nguyệt, thì ngay lập tức Phương Khánh biết bà ta không có chứng cử, càng thêm tự tin. "Không có chứng cử đúng không?" "Hừ, không có chứng cứ mà lại ở đây phi báng trước mặt mọi người, thật sự khinh thường bệnh v. chúng tôi dễ bị bắt nạt đẩy à?" "Viện trường, viện trường phải làm chủ cho tôi đấy!"
Phương Khánh lớn tiếng ồn ào.
Viện trường nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các người, lại chạy đến bệnh viện gây rối là thế nào." "Đưoc rồi, đừng để bọn họ chạy thoát, báo cành sát đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luống cuống, nếu thật sự báo cảnh sát, thì thật sự hai người bọn họ sẽ phải chịu chút thiệt thòi đẩy.
Cũng may là Lâm Mạc Huy nói giúp vài câu, cuối cùng viện trường cũng đồng ý thì bọn họ đi. Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt người đẩy bùn đất chạy ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đang chạy tới từ phía đổi diện. "Bổ mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" "Con gọi điện thoại cho Phương Khánh, anh ta cũng không nhận." "Thẻ sắp tới chưa?"
Hoàng Kiến Đình voi vàng hỏi.
Phương Như Nguyệt tức giận kể lại chuyện trong bệnh viện.
Hoàng Kiến Đình nghe xong, cũng tức giận: “Có phải tên Lâm Mạc Huy này có bệnh không?" “Số tiền này cũng không phải của một mình cậu ta, dựa vào đâu cậu ta lấy bồi thường cho nhà họ
Triệu?" “Không được, nhất định phải bắt cậu ta đem tiển
Phương Như Nguyệt xua tay: "Thôi, con nói lời này vê!" thì có ích gi?" "Hoàng Kiến Định, Phương Khánh con tìm là ai vậy?" "Không giúp bố mẹ thì thôi, lại còn muốn báo cảnh sát tới bắt bố mẹ?"
Hoàng Kiến Đình sửng sốt: "Không thể nào?" "Anh ta nhận tiền của con, dù không giúp đỡ, cũng sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu." "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gi?"
Phương Như Nguyệt có chút xấu hổ, lầm bẩm không nói nên lời.
Hoàng Kiến Đình ngơ ngác, hòi một hồi lâu, mới làm rõ được chuyện gì đã xảy ra, lập tức không biết nên