Sáu giờ rưỡi, Hứa Thanh Mây vừa tan tầm, liền thấy xe hơi của Hứa Thanh Tuyết đã đứng trước cổng chờ mình. "Thanh Tuyết, em tới làm gì vậy?"
Hứa Thanh Mây kinh ngạc nói. "Chị, em tới tìm chị đi ăn cơm. Bố mẹ đã đặt phòng sang trọng ở Thịnh Vân Hiên rồi, người một nhà chúng ta tối nay cùng nhau tụ tập ăn cơm.
Hứa Thanh Tuyết cười nói.
Hứa Thanh Mây mở to hai mắt nhìn: Thịnh Vân Hiên? Sao lại đi tới nơi đất đỏ như vậy để ăn cơm? Còn nữa, hôm nay sao đột nhiên lại muốn tụ hội?"
Hứa Thanh Tuyết thần bí cười một tiếng: "Đương nhiên là có chuyện tốt. Đi, chị cũng đừng có hỏi nhiều như vậy, bố mẹ còn đang chờ chúng ta, chúng ta nhanh chóng đi qua bên đó thôi."
Không nói lời gì, Hứa Thanh Tuyết liên kéo Hứa Thanh Mây lên xe.
Một đường thẳng đến Thịnh Vân Hiên, vào trong phòng, Hứa Đình Hùng đã sớm chờ san ngoài cửa.
Hứa Thanh Mây chào hỏi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra. "A, là như vầy. Hôm nay nhà ta mời được một vị khách quý đến ăn cơm cùng chúng ta, người ta đã nhận lời rồi."
Hứa Đình Hùng thuận miệng nói.
Hứa Thanh Mây kinh ngạc hỏi: "Khách quý? Khách quý nào vậy?"
Phương Như Nguyệt nhìn Hứa Đình Hùng một lúc, cười nói: "Chính là người kế thừa của gia đình lớn nhất tinh này, cậu Sinh đó." "Cái gì? Hứa Thanh Mây sắc mặt đột biến, lập tức đứng dậy: "Mọi người... mọi người sao lại mời anh ta ăn com?
Anh ta loại người này căn bản không phải dạng người tốt gì đâu!"
Hứa Đình Hùng bỗng nhiên nổi giận: "Hỗn láo!
Thanh Mây sao con có thể nói như vậy?
Hoắc Thiên Sinh làm sao lại không phải người tốt?" Hứa Thanh Mây vội la lên: "Anh ta... hôm nay lúc anh ta đến công ty của chúng ta, mọi người cũng không phải không thấy.
Người này có thể là người tốt sao?"
Phương Như Nguyệt cười nói: "Thanh Mây, con nói như vậy cũng không đúng đâu.
Cậu sinh tới công ty của chúng ta, là muốn mời con tham gia vũ hội. Tình huống như vậy, nói trầng ra là, đổi với con có cảm tình tốt.
Thanh Mây, một người đàn ông có cảm tình tốt, với con đây không tính là việc gì sai trái đi?"
Hứa Thanh Mây: "Mẹ, anh ta có cái gì mà cảm tình tốt đây?
Anh ta mới đi lên liền dùng giọng điệu ra lệnh cho chúng ta để nói chuyện!
Mà lại, anh ta coi con là cái gì, con đã có chồng rồi, tại sao phải làm bạn nhảy cho anh ta tham gia vũ hội gì đó chứ?"
Phương Như Nguyệt khoát tay: "Thanh Mây, cậu Sinh là người người thừa kế của nhà họ Hoắc, bình thường cao cao tại thượng quen rồi, nói chuyện khó tránh khỏi có chút giống như đang ra lệnh.
Nhưng mà, đây chẳng phải là cái mà một người đàn ông nên thể hiện sao?
Chẳng lẽ con thích đàn ông như cái tên Lâm Mạc Huy kia nói chuyện mềm yếu làm việc lại chẳng ra gì sao?"
Hứa Thanh Mây nổi giận: "Mẹ, Mạc Huy thì thể nào? Anh ấy là tính cách tốt, không muốn cùng người khác so do."
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Anh ta chính là tên vô dụng, tính cách có gì tốt?
Anh ta ngược lại là muốn so đo với người khác, nhưng anh ta có bản lãnh này sao?
Hôm nay lá gan còn không nhỏ, lại dám đánh cậu Sinh, đây chính là đánh vào mặt nhà họ Hoắc đó!
Hừ, anh ta làm ra loại chuyện như vậy, nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua cho anh ta sao?"
Hứa Thanh Mây hơi biến sắc mặt, chuyện ngày hôm nay gây náo loạn không nhỏ, cô thật lo lắng Lâm Mạc Huy xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thanh Mây, Hứa Đình Hùng giật mình, nói: "Thanh Mây, đêm nay chúng ta mời cậu Sinh, cũng là nghĩ nói lời xin lỗi với anh ta.
Hôm nay xảy ra chuyện ở công ty đã náo loạn không ít, nếu thật là chọc giận nhà họ Hoắc, vậy nhà chúng ta khẳng định xong đời a.
Thanh Mây, con nếu không muốn để Lâm Mạc Huy phơi thấy đầu đường, thì nên ngoan ngoãn mà nói chuyện với cậu Sinh kia để cậu ta có thể bỏ qua cho Lâm Mạc Huy một lần này, giữ lại cái mạng cho cậu ta."
Hứa Thanh Mây do dự.
Cô thật lo lắng Lâm Mạc Huy lại bởi vậy mà xảy ra chuyện gì.
Nếu như cùng Hoắc Thiên Sinh nói lời xin lỗi, có thể giải quyết chuyện này, cô cũng không ngại cúi thấp cái đầu này.
Nhưng vấn đề là, Hoắc Thiên Sinh, sẽ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho anh sao?
Suy tư một hồi, Hứa Thanh Mây nói: "Bổ mẹ, nếu không, để con gọi điện thoại cho Mạc Huy trước?" Hứa Đình Hùng lập tức nói: "Không được! Con điên rồi sao?
Lâm Mạc Huy nếu biết chuyện này, không chắc sẽ lại đến đây làm loạn một trận nữa.
Đến lúc đó, đoán chừng cậu Sinh kia sẽ ở đây đánh chết cậu ta, con có phải hay không muốn để Lâm Mạc
Huy chết ở chỗ này?"
Hứa Thanh Mây bị giật nảy mình, cuối cùng cũng không dám gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Tuyết cười nói: "Chị sẽ không có việc gì đâu. Con người