Trần Bích Cầm vội nói: "Chị gì ơi, bộ... bộ đồ này giặt rồi vẫn mặc được..."
Quý bà giận dữ quát: "Nói bậy, đồ xa xỉ làm sao giặt được?"
Mọi người xung quanh cũng nhỏ giọng mia mai: "Xem cô ta ăn mặc như thế, chắc cũng không biết thế nào là đồ xa xỉ đâu." "Ăn mặc bần cùng thể, không biết từ đầu ra vậy?" "Hội nghị giao lưu y thuật quan trọng mà tại sao lại có người thế này vào được thể?"
Trần Bích Cầm đỏ hết cả mặt, thấp giọng nói: "Chị ơi, lúc nãy... lúc nãy tôi đứng ở đây, là chị lùi lại, đụng trúng tôi, việc...việc này cũng không thể trách tôi..."
Quý bà kia trừng mắt: "Ý của cô là trách tôi đúng không?" "Được, thế thì tôi kêu bảo vệ đến mở camera xem thử là trách nhiệm của ai?"
Sắc mặt Trần Bích Cầm thay đối ngay lập tức, nhanh chóng nói: "Không... không cần, tôi... tôi thật sự không có nhiều tiền vây.." "Không có tiên?" Quý bà gào lên: "Không có tiền thì báo cảnh sát, cô có thể ngồi tù!" "Con người phải bù đắp cho sai lầm của mình!"
Trần Bích Cầm sắp khóc tới nơi: "Chị ơi, tôi... tôi có việc quan trọng ở đây." "Bằng không, đợi tôi xong việc, tôi... góp tiền trả cho ch.." "Tôi sẽ không quyt chị đâu.."
Quý bà kia trực tiếp lắc đầu: "Không được, hoặc là bây giờ đưa tiền, hoặc là tôi báo cánh sát!" "Sáu trăm triệu thôi, không đến nỗi không có tiền đâu!" "Bây giờ là thời đại nào rồi, sáu trăm triệu thôi mà còn không có thì cô là ăn mày à?" "Đảm ăn mày chuyên nghiệp ở đầu đường xó cho trong thẻ cũng đến mấy trăm triệu đay."
Mọi người xung quanh cũng cười lớn lên, với bọn họ mà nói sáu trăm triệu giống như tiền tiêu vặt vậy, không ai chú trọng. Trần Bích Cầm lệ nhoà hai mắt: "Chị ơi, tôi... bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, xong việc tôi trả cho chị sau có được không?" "Tôi nói rồi, không được!" Quý bà giận dữ: "Tôi không nói nhiều với cô nữa, báo cảnh sát vậy!"
Quý bà móc điện thoại ra, Trần Bích Cầm thấy vậy bèn quỳ thụp xuống một cái. "Chị ơi, tôi cầu xin chị!" "Tôi... tôi có chuyện gấp thật, tôi cần phải cứu người.." "Chị cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ không quy nợ đâu..."
Mọi người ngơ ra, không ai ngờ Trần Bích Cầm sẽ đột nhiên quỳ xuống.
Tiếp theo đó lại tiếp tục sôi nổi bàn tán. "Làm người phải có tôn nghiêm. Vì chuyện nhỏ thế này mà quỳ xuống, không cần mặt mũi nữa à?" "Chứ còn gì nữa, chút tiền đấy, chuyện lớn đến đâu cơ chứ? Dưới đầu gối là vàng là bạc, sao mà muốn là quỳ được?" "Theo tôi thấy, ng phụ nữ đó bình thường có lẽ cũng chẳng giữ sĩ diện gì. Nếu không sao lại quỳ xuống một cách thuần thục thế?" "Quỳ xuống luôn cơ, haha, ép buộc đạo đức người ta cơ à? Cô làm hư đồ người ta rồi thì phải bồi thường, quỳ xuống rồi thì không cần đền nữa à?"
Quý bà nghe xong lời mọi người nói, giống như được tiếp thêm sức, đắc ý hơn: "Đừng giở trò này với tôi!" "Một là đền tiền hai là tôi báo cảnh sát!" "Quỳ xuống cũng vô ích!"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, lúc anh toan bước qua thì xung quanh bồng bước tới vài người, đi đầu là giám đốc Toàn cũng là người phụ trách hội trường. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Giám đốc Toàn hỏi.
Quý bà kia lập tức thêm mắm dặm muối mà kể lại chuyện vừa diễn ra, cuối cùng nói: "Nhìn dáng vẻ thế này của cô ta cũng không giống được mời tới." "Tôi đề nghị các anh kiểm tra xem cô ta có thiệp mời không!"
Giám đốc Toàn nhìn chằm chằm Trần Bích Cầm: "Xin chào, mời cô trình thiệp mời ra một chút!"
Trần Bích Cầm đỏ bừng mặt, hai tay vò mạnh vạt áo, không nói nên lời. "Tôi bảo cô đưa thiệp mời ra đây!" Giám đốc Toàn gắn giọng: "Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát." "Nếu cô tuỳ ý đột nhập vào đây thì có thể bị xem là trộm cắp!" "Không... đừng.." Trần Bích Cầm kêu lên: "Tôi... tôi..." "Bớt nói nhảm, gọi cảnh sát đi!” Quý bà chửi rủa: "Tôi nhìn thoáng đã biết ngay, cô ta cứ lén lén