Vẻ mặt Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ, nói: "Bố, cho dù lúc đó con không nói như vậy thì bọn họ có thể rời đi sao?"
Hứa Đình Hùng: "Con cũng không thể ăn nói bậy bạ được." "Nếu không làm được, con định sẽ làm gì bây giờ?"
Hứa Thanh Mây suy nghĩ một chút, nói: "Con sẽ nhờ Lâm Mạc Huy giúp đỡ." "Lâm Mạc Huy?" Hứa Đình Hùng cau mày. "Tên vô dụng đó sao có thể giúp được chứ?" "Con đừng quên, Hoàng Kim Lam coi thường Lâm Mạc Huy nhất" "May mà tối nay bà ta không về, nếu bà ta quay lại, đêm nay có thể sẽ lại có đá kích." "Con vẫn muốn để cậu ta giải quyết sao?" "Nếu cậu ta có thể giải quyết chuyện này, bố sẽ gả con cho Hứa Thanh Mây cứng họng: "Bố, bổ không thể tin tưởng nó."
Lâm Mạc Huy một chút sao?" "Từ trước đến nay, Lâm Mạc Huy đã giải quyết bao nhiều chuyện cho gia đình chúng ta." "Con tin tưởng Lâm Mạc Huy, anh ấy nhất định có thể giải quyết chuyện này!" Hứa Thanh Mây khit mũi: "Hừ, bố muon làm gì thì làm." "Dù sao vẫn phải giữ lấy lời." "Nếu anh ấy có thể giải quyết chuyện này, sau này con sẽ gả cho anh ấy"
Hứa Thanh Mây tức giận trở về phòng và gọi cho Lâm Mạc
Huy
Lâm Mạc Huy vừa mới trở lại khu Đảo Xanh, sau khi nghe thấy yêu cầu của Hoàng Kim Lam, anh cũng tức giận đến mức bật cười.
Một yêu cầu kỳ lạ như vậy, người bình thường căn bản không bao giờ nghĩ đến, vậy mà bọn họ lại có thể nói ra? "Lâm Mạc Huy, em.. em đã hứa với họ rằng sẽ trả lời họ vào tối mai." "Nhưng mà... còn chuyện này thì phải xử lí sao?" Lâm Mạc Huy suy nghĩ một chút, sau đó cười nhẹ: "Vậy thì đồng ý bọn họ đi." “Hả?” Hứa Thanh Mây sửng sốt "Đồng ý bọn họ?” "Lâm Mạc Huy, bà ta muốn con gái Hạ Kiều của mình làm tổng quản lý, lương tháng còn phải một trăm bảy triệu, thậm chí phải sống ở Hoa Đình Thịnh Vượng đấy." "Lâm Mạc Huy, làm sao em có thể đồng ý được chứ?"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Đừng lo lắng, em cứ đồng ý trước, còn lại giao cho anh." "Để cô ta làm tổng quản lý công ty dược phẩm, có thể cho Đặng Tiến Quân trợ giúp." "Lương tháng một trăm bảy mươi triệu, cũng không phải gửi liên tại chỗ, em đừng lo lắng "Nhà ở Hoa Đình Thịnh Vượng thì anh sẽ tìm ra cách." Hứa Thanh Mây lo lắng: "Lâm Mạc Huy, em không phải nhờ anh giúp giải quyết chuyện này." "Em chỉ nhờ anh từ chối bọn họ thôi." "Người nhà này chỉ được cái đưoc voi đòi tiên." "Chúng ta đáp ứng họ lần này, trong tương lai họ chắc chắn sẽ đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa." “Anh... anh đồng ý điều kiện này, sau này họ đưa ra những yêu cầu khắt khe hơn thì phải làm sao?”
Lâm Mạc Huy: "Đừng lo lắng." "Cứ làm như anh nói đi." "Yên tâm, trong vòng ba ngày, bọn họ nhất định sẽ tự xéo đi." "Còn nữa, sau lần này, bọn họ cũng không dám tìm đến em." Hứa Thanh Mây ngây người: "Anh có ý gì?"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Em cứ làm theo là được rồi, còn lại giao cho anh."
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Hứa Thanh Mây vẫn còn bối rồi. Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn quyết định làm theo lời Lâm Mạc Huy nói, cô tin tưởng Lâm Mạc Huy.
Ngày hôm sau, Hứa Đình Hùng bị Hoàng Kim Lam gọi một cuộc điện thoại đánh thức, yêu cầu ông ta đến khách sạn đón họ.
Hứa Đình Hùng tức giận chạy đi đón họ, đến khách sạn, lúc trả phòng thì bị báo cho là tiêu xài hoang phí.
Hóa ra tối hôm qua sau khi đến đây, gia đình Hoàng Kim Lam không trực tiếp lên tầng để ngủ mà thay vào đó, họ chạy đến nhà hàng ở tầng dưới dùng bữa.
Một bữa, họ ăn hết ba mươi triệu.
May là bữa sáng ăn buffet, nếu không không biết phải trả bao nhiêu cho bữa sáng của bọn họ nữa.
Hứa Đình Hùng suýt nữa nôn ra máu: "Mấy người... mấy người rốt cuộc đã ăn những gi chứ?"
Hoàng Kim Lam tỏ vẻ vô tội: "Cũng không có gì nhiều." "Tôi gọi một số món ăn và một chai rượu vang đỏ." "Anh rể, chúng tôi đã đến đây một chuyển mà anh cũng không nỡ mời cơm sao? Hứa Đình Hùng nóng nảy: "Cô muốn ăn sao không nói với tôi?" "Nếu muốn tôi sẽ mời bên ngoài, tại sao lại phải vào tận trong này ăn cơ chứ?" "Các người phải biết cùng một món nhưng bên trong này đắt gấp mấy lần bên ngoài đấy."
Sắc mặt ba người lập tức cứng lại, Hoàng Kim Lam tức giận nói: "Anh rể, anh nói như vậy