Hạ Kiều đi vào công ty dược liệu, Phương Gia Kiện và Hoàng Kim Lam cũng theo sau vào. Hai người này nói là muốn đến xem công ty đãi ngộ Hạ Kiều như thế nào, nhưng thực chất là muốn đến để ra vẻ. Gặp ai cũng tự xưng là bố mẹ của tổng quản lý, sai bảo nhân viên cứ như đây là công ty của hai người họ vậy.
Mới đầu hai người này còn có chút kiêng dè Đặng Tiến Quân nhưng sau khi biết được Đặng Tiến Quân là bạn của Lâm Mạc Huy thì lập tức thoải mái ra vẻ ta đây. Họ cho rằng Đặng Tiến Quân có được vị trí tổng giám đốc hoàn toàn là do mối quan hệ với Lâm Mạc Huy. Thế nhưng công ty dược liệu này là sản nghiệp nhà họ Hứa, dựa theo mối quan hệ thân thiết hơn thì đáng ra người nên làm tổng giám đốc là Hạ Kiều chứ không phải Đặng Tiến Quân. Vì thế chi sau hai giờ ở công ty, Hoàng Kim Lam liền gọi cho Hứa Thanh Mây, muốn cô sắp xếp cho Hạ Kiều là tổng giám đốc còn Đặng Tiến Quân xuống làm trợ lí hoặc cấp dưới gì đó.
Hứa Thanh Mây nhận điện thoại xong suýt tức chết, cô không thể ngờ rằng cô đã sắp xếp vị trí tổng quản lý cho Hạ Kiều là thỏa đáng lắm rồi mà người nhà vẫn không mãn nguyện. Cô định trực tiếp từ chối họ thì Lâm Mạc Huy ngăn cô lại. "Nói đạo lí với bọn họ cũng không có tác dụng đâu, em khỏi tranh luận với họ làm gì. Cứ nói với họ rằng Hạ Kiều mới đến công ty còn nhiều cái chưa quen, cần phải trải qua quá trình làm quen với công việc, ít nhất phải tập quen trong một tuần thì mới làm tổng giám đốc được." Lâm Mạc Huy cười cười nói làm cho Hứa Thanh Mây bán tín bán nghi, cô hơi nhíu mày hỏi: "Lâm Mạc Huy, anh nói thật đấy à?" "Bọn họ là kiểu được voi đòi tiên, sau một tuần nếu không để Hạ Kiều của họ làm tổng giám đốc thì e là họ sẽ không chịu để yên đâu. Em yên tâm, bọn họ sẽ không ở công ty được lâu như vậy đâu. Một tuần đối với họ là quá lâu rồi!”
Hứa Thanh Mây gọi lại cho Hoàng Kim Lam thuật lại toàn bộ những gì Lâm Mạc Huy vừa nói, quả thực những lời này rất có lí, Hoàng Kim Lam nghe xong cũng không phản bác được nên đành tạm chấp nhận. Thế nhưng nghe xong cuộc điện thoại này, Hoàng Kim Lam ở công ty lại càng không coi ai ra gì. Bà ta tự ý đi vào phòng tổng giám đốc đuổi Đặng Tiến Quân ra ngoài, bắt anh ta về phòng tổng giám đốc để Hạ Kiều vào thế chỗ anh ta. Tuy rằng chưa chính thức đổi vị trí nhưng với tính cách của Hoàng Kim Lam thì cứ phải phô trương thanh thế, nằm quyền trong tay trước đã.
Toàn bộ người trong công ty đều lo lắng và sợ hãi cả nhà Hoàng Kim Lam, không ai dám làm trái ý bà ta. Chi trong một ngày, Hoàng Kim Lam đã giúp Hạ Kiều thâu tóm hết quyền hành. Bà ta có chút đắc ý, tan ca liền nói với Phương Gia Kiện rằng muốn chuyển nhượng quán tạp hóa ở nhà để chuyển đến công ty làm việc. Phương Gia Kiện còn kích động hơn bởi vì ông ta chỉ là một viên chức nhỏ, ngày thường luôn bị sai vặt. Đến công ty này được nhiều người cung kính lễ phép mới thỏa hư vinh làm sao. Nghĩ vậy ông ta cũng định thôi việc hiện tại, cùng vợ đến công ty làm. Thậm chí hai vợ chồng Hoàng Kim Lam còn tính đợi Hạ Kiều đứng vững, nåm hết quyền hành trong tay rồi đuối Hứa Thanh Mây ra khỏi công ty, cả nhà bà ta sẽ thâu tóm toàn bộ công ty dược liệu này. Buổi tối sau khi tan ca, Hoàng Kim Lam gọi điện thoại bảo Hứa Đình Hùng đến đón cả nhà họ. Hứa Đình Hùng sửng sốt nói: "Không phải công ty đã sắp xếp xe cho Hạ Kiều rồi sao?"
Hoàng Kim Lam hùng hồn đáp: “Tối nay Hạ Kiều còn phải đi họp mặt bạn bè nên lái xe đi rồi!" "Anh rể, chẳng lẽ anh không sắp xếp một bữa tối cho hai vợ chồng tôi được sao? Chúng tôi vì công ty mà bận tối mắt tối mũi, cơm trưa còn chẳng có thời gian mà ăn. Anh thì thoải mái ăn sơn hào hải vị ở nhà mà không nghĩ đến ai đã xử lí công việc giúp anh sao? Cái này, gọi là nên có chút tâm ý nhỉ?”
Hứa Đình Hùng suýt chứi ra tiếng, ai bắt họ đến công ty chứ? Tâm ý? Các người còn mặt mũi muốn tôi hậu tạ sao? Rốt cuộc ai mới là người không biết điều đây?
Mặc dù rất tức giận nhưng Hứa Đình Hùng cũng không dám làm ầm ỹ lên mà vẫn phải lái xe đến đón