Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 128: Ý anh thế nào


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Lượng gật đầu, vài năm kinh nghiệm làm cảnh sát khiến cho anh vẫn tỏ ra rất tỉnh táo vào lúc này. Quay đầu nhìn bóng dáng ở chỗ xa kia, Vương Lượng mở cửa xe, từ trong xe đi xuống.

Thương Sùng và Sở Niệm đồng thời nhìn anh ta, thật lâu sau, Thương Sùng mới mở miệng: "Em để cho một người bình thường đi làm mồi nhử, có phải hơi thất đức hay không?"

"Tưởng Ba đã gặp qua hai chúng ta, hết cách rồi." 

Sở Niệm thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, cô nói: "Lái xe, chúng ta đến đích chờ gã."

Thương Sùng nhếch môi, khởi động động cơ, lái xe lên đường.

.............

Bởi vì đã vào trời đông giá rét, đến rạng sáng, trên ngã tư đường, lúc này ngoại trừ gió lạnh thấu xương, chỉ có hai người Vương Lượng và Tưởng Ba.

Vương Lượng nhìn người đàn ông đang thu dọn bát đĩa, vô thức xiết chặt áo khoác ngoài.

Bước đi của anh rất chậm, giày da giẫm xuống nền đường phát ra tiếng vang rõ ràng trong đêm khuya này. Anh có thể cảm giác được mình vừa đi khoảng mấy chục mét, đã có người đang lặng lẽ theo sau.

Anh ta đi chậm, người sau lưng cũng đi chậm, anh ta đi nhanh, người sau lưng cũng bắt đầu sải bước.

Một hồi giằng co trong yên lặng, vào lúc này, đã khai hỏa.

........

Thương Sùng và Sở Niệm đi vào rừng cây nhỏ, bọn họ liền trốn vào trong bụi cây. Bên
tai là tiếng gió lạnh gào thét, ngay cả một hàng cây dài cũng vang lên tiếng xào xạc.

Không có ánh trăng sáng, không có tiếng chim hót. Coi như ven đường ngẫu nhiên có chiếc xe đi ngang qua, đèn xe đó cũng không chiếu sáng được rừng cây hắc ám.

Trong màn đêm, tiếng bước chân xuất hiện ở trong rừng cây, Thương Sùng và Sở Niệm càng cúi thấp người. Hai ánh mắt xuyên thấu qua lớp lớp bụi cỏ, yên tĩnh nhìn phía trước.

Thân ảnh Vương Lượng xuất hiện trước, anh bọc áo khoác ngoài, hai tay đút vào trong túi áo khoác. Gió rét kéo góc áo của anh nhưng bước chân anh vẫn vững vàng.

Sau lưng anh cách đó không xa, người thứ hai xuất hiện. Vẫn là áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen. Đáng tiếc, đôi mắt sau cặp mắt kính gọng vàng đã biến thành màu xanh lá cây làm cho đáy lòng người ta tê dại.

Hai chân của gã giống như mọc thêm một lớp xốp mềm, coi như giẫm trên lá rụng, cũng lặng lẽ không phát ra tiếng gì.

Gã lúc lắc đầu, dùng mắt quét qua xung quanh. Một con dao nhọn sắc bén đột nhiên xuất hiện, từ từ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện