CHƯƠNG 1149: BUỔI GIAO LƯU
"Vậy được, chuyện này lại giao cho ông."
Sau khi anh chỉ điểm cho viện trưởng Trần vài lần, viện trưởng Trần cảm thấy mình được lợi không nhỏ, tất nhiên gặp người lại khoác lác về "y thuật" của anh lợi hại tới mức nào.
"Ngài Lâm, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ngài căn bản không cần khách sáo với tôi như vậy đâu."
Sau khi nghe được giọng điệu Lâm Thanh Diện nói chuyện với mình, Trần Sở Thiên lập tức vừa mừng vừa lo, lại nói luôn. Mà Lâm Thanh Diện hết cách chỉ có thể trả lời.
"Nếu sau này ngài có gì cần, cứ bảo tôi qua làm là được. Vì ngài, tôi tuyệt đối sẽ lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Dù sao Trần Sở Thiên cũng thật lòng bội phục Lâm Thanh Diện, cho nên ông ta thấy bất kể mình làm gì cho Lâm Thanh Diện cũng là chuyện đương nhiên.
Mà sau khi Trần Sở Thiên truyền chuyện này ra ngoài, tất cả người giới y học trong cả thành phố cơ bản đều nhanh chóng nhận được tin tức này. Ai nấy cũng bắt đầu xoa tay, chuẩn bị tốt các loại dược liệu quý nhất trong tay bọn họ. Dù sao đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở của bọn họ.
Lâm Thanh Diện không lo lắng về các loại dược liệu mình sẽ gặp được. Bởi vì bất kể là loại dược liệu gì, anh chỉ cần dùng thần niệm của mình nhìn qua một lượt là có thể phân biệt ra thời hạn, hiệu quả và đẳng cấp của dược liệu.
Mà lúc này trong một trường học, một giáo sư đang đứng trên bục giảng, nói với một đám sinh viên ngồi ở phía dưới.
"Lần này viện trưởng Trần sẽ tổ chức một buổi giao lưu thảo dược, yêu cầu sinh viên của trường chúng ta tới đó. Các em đều là sinh viên xuất sắc nhất của tôi, cho nên tôi giành cơ hội này cho các em. Các em nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này để cố gắng rèn luyện bản thân! Lần này có thể tham gia được buổi giao lưu đẳng cấp như vậy chính là vinh dự của các em. Phần lớn những người trong đó đều là các đại thần. Đây cũng là điều cuối cùng tôi có thể giành cho các em, hi vọng các em đừng phụ lòng tôi."
Lúc này, nghe giáo sư nói vậy, các sinh viên xung quanh đều kích động. Dù sao chỉ cần có thể gặp được viện trưởng Trần đã là vinh dự cực lớn đối với bọn họ rồi.
Phải biết, Trần Sở Thiên có địa vị cực cao trong giới y học của thành phố. Ông ta chính là viện trưởng của bệnh viện tốt nhất trong thành phố. Người bình thường không thể đạt được địa vị này.
Hơn nữa, hằng năm khoa trong trường bọn họ đều sẽ phái người tới bệnh viện đó để thực tập. Nói Trần Sở Thiên chính là thần tượng của bọn họ cũng không ngoa.
Lần này khẳng định sẽ không chỉ có người trong giới y dược tới tham dự buổi giao lưu này, còn có vài tinh anh của trung tâm thương mại, cũng rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai.
Đối với bọn họ, đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ mở rộng mối quan hệ. Lúc này Hứa Lệ Lệ cũng đang ngồi trong đám sinh viên phía dưới.
Vừa nghe giáo sư nói vậy, trong lòng cô ta vô cùng kích động.
Cô ta mới từ nước ngoài về cũng là vì cơ hội giao lưu lần này.
Một vài học sinh ra ngoài với danh nghĩa của Trần Sở Thiên đều sẽ trở thành bác sĩ nổi tiếng, hơn nữa khẳng định những người có khả năng tham gia buổi giao lưu lần này đều là nhân vật có máu mặt. Nếu cô ta có thể tìm được một cậu ấm con nhà giàu trong đó, vậy đừng nói là chiếc Mercedes-Benz kiểu mới, cho dù là chiếc Ferrari trước đó, cô ta muốn có lại tùy tiện có được.
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức đắc ý, trong lòng không khỏi nghĩ:
"Hứa Bích Hoài, cô vĩnh viễn cũng đừng mong đạp tôi xuống dưới chân! Tôi sẽ làm cho người nhà họ Hứa các cô đều phải hối hận, tôi mới thật sự là vinh quang của nhà họ Hứa!"
Chưa đến một ngày, Trần Sở Thiên đã thu xếp mọi chuyện xong xuôi.
Bất kể là bác sĩ nổi tiếng hay các thương nhân bán thảo dược đều nghe tới danh tiếng của ông ta như sấm bên tai, không dám không nể mặt.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh