CHƯƠNG 1150: THƯA NGÀI, TÔI ĐÃ ĐỖ XE CHO NGÀI RỒI
"Thưa ngài, xe không thể vào đảo này được đâu. Ngài chỉ có thể đỗ xe ở bên ngoài."
Lập tức có một người bước tới, vô cùng cung kính nói với Lâm Thanh Diện.
Lúc này, thái độ của người thanh niên này không chỉ vô cùng cung kính, ngay cả ánh mắt cũng đầy sùng bái. Dù sao đây cũng chính là một chiếc Lamborghini đấy. Đây chính là xe hơi sang trọng với mức giá ba mươi tỷ. Cho dù BMWs và Mercedes-Benz đều được xem là xe sang, nhưng dù sao chỉ tốn ba tới sáu tỷ, thậm chí có loại rẻ hơn chỉ mấy trăm triệu lại có thể lấy được một chiếc như vậy.
Nếu anh nói bỏ mấy trăm triệu ra mua một chiếc Lamborghini, vậy chỉ có thể nói là anh đang nói mớ. Hơn nữa, đây chính là kiểu dáng Daniel đắt tiền nhất trong Lamborghini.
"Vậy tôi muốn hỏi bãi đỗ xe rốt cuộc ở đâu? Tôi không quen với chỗ này lắm."
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện tới đây, anh không tìm được chỗ.
"Là thế này, chỗ chúng tôi có phục vụ đỗ xe giúp, đặc biệt là loại xe sang đẳng cấp như của ngài, chúng tôi tuyệt đối sẽ vô cùng cẩn thận. Ngài yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi khẳng định không có gì phải nói."
Người thanh niên kia lập tức mỉm cười nói với Lâm Thanh Diện.
Nghe người thanh niên này nói vậy, Lâm Thanh Diện lại khẽ gật đầu. Dù sao bình thường ở một vài khách sạn vẫn có dịch vụ đỗ xe như vậy. Anh nhanh chóng xuống xe và nói với người thanh niên kia.
"Vậy tôi chờ cậu ở đây."
"Được ạ! Mong ngài nhận lấy danh thiếp của tôi. Sau này ngài muốn lấy xe cứ gọi điện thoại thẳng cho tôi là được."
Người thanh niên kia thậm chí sắp gập lưng thành một góc chín mươi độ, móc từ trong người ra một tấm danh thiếp và đưa về phía Lâm Thanh Diện.
Mà Lâm Thanh Diện nhận lấy danh thiếp trong tay anh ta, lại bảo anh ta qua đỗ xe. Còn anh lại đứng chờ tại chỗ.
Mà giờ phút này, đám sinh viên của trường học kia đã đến cách Lâm Thanh Diện không xa. Lần này, bọn họ qua tham gia buổi giao lưu này. Khi ngắm nhìn phong cảnh trên đảo, trong lòng bọn họ không khỏi xúc động nói.
"Phong cảnh ở đây thật sự quá tuyệt. Nếu có thể mua một biệt thự ở đây thì phải thoải mái tới mức nào chứ!"
"Cậu đúng là không có kiến thức. Phong cảnh ở đây căn bản còn chưa tính là cao cấp nhất đâu. Tôi từng tới chỗ còn đẹp hơn ở đây nữa."
Hứa Lệ Lệ đứng bên cạnh không nhịn được lại nói với vẻ xem thường, thật giống như cô ta ở đâu cũng nhất định phải hơn người khác, khoe khoang một lúc vậy.
Xung quanh lập tức có mấy người bắt đầu tâng bốc Hứa Lệ Lệ, kinh ngạc nói.
"Vậy thì quá tuyệt còn gì. Không ngờ cậu từng ngắm được cảnh đẹp như vậy. Nếu tôi có thể thấy một lần thì tốt biết bao."
Mà giờ phút này, Hứa Lệ Lệ nghe người bên cạnh tâng bốc mình, lập tức cảm giác như mình cũng muốn bay lên trời rồi. Cho dù cô ta căn bản chưa từng đi qua chỗ nào đẹp hơn, nhưng vậy thì sao chứ?
Dù sao nói suông cũng chẳng mất tiền, cô ta muốn nói thế nào mà không được. Bây giờ chẳng phải cô ta đang hưởng thụ sự hâm mộ của đám người bên cạnh sao?
"Đúng vậy, lần trước tôi đi tới chỗ đó còn đẹp ở đây nhiều!"
Hứa Lệ Lệ thở dài: "Dù sao thời tiết nước ngoài cũng tốt hơn. Trong nước dường như đều bị ô nhiễm công nghiệp, đầy sương mù. Phong cảnh này cũng chỉ có thế thôi."
Đáng tiếc lần trước cô ta đang định đi, trong nhà cậu ấm mà cô ta vất vả lắm mới câu được lại đột nhiên