CHƯƠNG 1160: ÔNG LÀ VIỆN TRƯỞNG TRẦN
“Viện trưởng Trần.”
Sắc mặt của tên bảo vệ đứng đầu tràn đầy vẻ hoảng sợ, mặt mũi mang theo chút cung kính kêu một tiếng, dù sao thì địa vị của viện trưởng Trần ở trong thành phố vô cùng đáng sợ.
Địa vị trong giới y dược của ông ta cũng ở đó, trong toàn bộ thành phố này, người mà không cho viện trưởng Trần mặt mũi đúng là không có được mấy người.
Dù sao thì cũng không có người nào đảm bảo rằng cả một đời này đều sẽ không bị bệnh, đặc biệt là những người có tiền, càng có tiền thì lại càng sợ chết, cho nên không ít danh môn vọng tộc đều phải lấy lòng vị này đủ kiểu.
“Cái gì chứ, ông ta là viện trưởng Trần?”
Trong nháy mắt La Gia Hào và Đỗ San San bị dọa không hiểu ra làm sao, hai người bọn họ căn bản cũng không ngờ đến người Lâm Thanh Diện gọi đến lại là viện trưởng Trần.
Chuyện này quả thật đáng sợ mà, mà lần này La Gia Hào đến hội giao lưu là muốn lôi kéo làm quen với viện trưởng Trần. Dù sao thì bản thân của ông nội anh ta đã bị bệnh nặng, đang chờ người đến cứu mạng.
Mà lúc trước anh ta đã cầu xin viện trưởng Trần một lần, nhưng mà vẫn không thể gặp được mặt viện trưởng Trần, đã bị người ta đuổi ra ngoài.
“Viện trưởng Trần, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không biết cậu ta là người khách mà ông tự mình mời.”
La Gia Hào lập tức bị dọa cho phát sợ, vội vàng bước lên nói xin lỗi, mà sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy viện trưởng Trần đến rồi, trong nháy mắt liền nhẹ gật đầu nói với viện trưởng Trần.
“Chào viện trưởng Trần.”
“Cậu không sao đó chứ?”
Viện trưởng Trần cũng căng thẳng mở miệng hỏi thăm Lâm Thanh Diện.
“Không có việc gì đâu, viện trưởng Trần, trước tiên ông xử lý mấy người này đi.”
Lúc này sắc mặt của Lâm Thanh Diện cũng rất khó coi, căn bản là một giây anh cũng không muốn nhìn thấy những người trước mặt mình.
“Được, tôi sẽ xử lý bọn họ ngay.”
Viện trưởng Trần lập tức nở nụ cười đầy mặt rồi nói, chỉ có điều là bây giờ ông ta vô cùng tò mò tại sao ở trong tay của Lâm Thanh Diện lại cầm một tảng đá.
Đây là hội giao lưu dược liệu, nếu như Lâm Thanh Diện đến đây để mua dược liệu vậy thì dĩ nhiên đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà tại sao lại đi mua một tảng đá vậy chứ.
Nhưng mà viện trưởng Trần cũng không hỏi nhiều, dù sao thì bây giờ Lâm Thanh Diện đang giận dữ mắng mỏ La Gia Hào và Đỗ San San còn có mấy tên bảo vệ đó nữa.
Sau khi nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, tất cả mọi người đều bị sợ đến choáng váng, thái độ nói chuyện của Lâm Thanh Diện và viện trưởng Trần căn bản cũng không phải chỉ là quen biết mà thôi, cái này còn có giọng điệu như là đang dạy viện trưởng Trần cách làm việc.
Mà viện trưởng Trần lại còn có bộ dạng không có chuyện gì hết, chuyện này thật sự quá đáng sợ, dù sao thì đây cũng là viện trưởng Trần mà.
“Thật sự xin lỗi.”
Trong nháy mắt La Gia Hào bị dọa không nhẹ, ban đầu anh ta còn trông cậy mình có thể lấy lòng viện trưởng Trần, chữa bệnh cho ông nội của anh ta, hiện tại thì hay rồi đó, anh ta trực tiếp gây chuyện với viện trưởng Trần rồi
“Mấy cái thằng nhãi này, sau này tôi sẽ tính toán với các cậu, bây giờ các cậu đuổi hai người này đi cho tôi ngay lập tức.”
Viện trưởng Trần trực tiếp mở miệng nói, mà mấy tên bảo vệ đó vừa nghe thấy viện trưởng Trần tự mình lên tiếng, họ căn bản cũng không dám không nghe theo.
Trực tiếp chạy qua bên đó, không thèm quan tâm đến Đỗ San San là con gái, cứ vậy mà lôi kéo đi ra phía lối ra. Mà La Gia Hào cũng không có quả ngon gì để ăn, bị kiềm chặt lại.
Giờ phút này mặt mũi của La Gia Hào và Đỗ San San đều đã bị ném sạch sẽ, nhưng mà bọn họ không có cách nào hết.
Dù sao thì lấy thân phận của bọn họ, ở trước mặt của viện trưởng Trần căn bản chẳng là cái khỉ khô gì hết, mà viện trưởng Trần nhìn thấy hai người bọn họ đã bị đuổi đi rồi, lúc này mới quay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi nói với Lâm Thanh Diện.
“Thật sự ngại quá, đều là do tôi không quản tốt cấp dưới của mình, cho nên mới khiến cậu chịu thiệt.”
“Viện trưởng Trần, ông cũng không cần phải khách khí với tôi như vậy đâu, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách ông được. Yên tâm đi, tôi vẫn còn không đến mức bởi vì chuyện này mà tức giận với ông.”
Lâm Thanh Diện trực tiếp mở miệng nói.
“Cậu không giận là được rồi, đi lên lầu ngồi với tôi một chút đi.”
Đương nhiên lúc này Trần Sở Thiên cũng đã hiểu Lâm Thanh Diện không phải là loại người tính toán chi li, nếu như Lâm Thanh Diện đã nói là không có