CHƯƠNG 1195: THẦN HỒN DUNG HỢP
Sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tú Nương không có chút hồng hào nào, Sở Nguyệt phán đoán rằng người phụ nữ quyến rũ này cũng là con rối của Lâm Thanh Diện, đồng thời cô ta cũng có sức mạnh Hóa Cảnh đỉnh phong.
Điều này khiến Sở Nguyệt cảm thấy có chút rung động.
Hai con rối có sức mạnh Hóa Cảnh đỉnh phong, cho dù là ở Thương Nguyên Giới thì người tạo ra chúng cũng rất mạnh.
"Chủ nhân, thật xin lỗi, trước đó do ngài mua cho tôi quá nhiều quần áo, tôi phải nghĩ xem nên mặc bộ nào mới tới chậm. Dù sao thì mỗi lần gặp chủ nhân, Tú Nương đều muốn mình thật xinh đẹp."
Tú Nương mặc một bộ váy đen nói.
Lâm Thanh Diện cảm thấy rất bất đắc dĩ, không hổ là con rối do Thần Ma chế tạo ra, lại còn có suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ có điều, đối với Vân Sơn và Tú Nương mà nói thì bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là dùng hết khả năng khiến cho Lâm Thanh Diện vui vẻ, đồng thời thề sống chết bảo vệ Lâm Thanh Diện.
"Bà thím này, một đao vừa rồi như thế nào, có muốn thử lại thêm lần nữa không." Tú Nương nói.
"Cô gọi ai là bà thím?" Sở Nguyệt giận dữ nói, hiển nhiên đối với cách xưng hô như thế này bà ta vô cùng chán ghét.
Tú Nương bĩu môi, nghi ngờ nói: "Sao vậy, nhìn bề ngoài thì bà cũng phải qua năm mươi tuổi rồi, không gọi là bà thím thì phải gọi là gì? Chẳng lẽ tôi gọi sai à?"
"Hừ."
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lập tức trong tay tiếp tục ngưng kết nguyên khí: "Cho dù là ba người thì sao, các người cùng nhau đi chết đi."
"Cùng đi thì cùng đi, chủ nhân, ngài yên tâm, cứ giao bà thím này lại cho tôi và Vân Sơn."
Tú Nương nói, Vân Sơn cũng khẽ gật đầu.
Làm con rối, chủ nhân gặp phải tình cảnh nguy hiểm thì bọn họ không thể thoái thác được.
"Chỉ dựa vào hai người, e là còn chưa đủ." Sở Nguyệt cười lạnh nói: "Các người có thể làm con rối cũng không dễ dàng gì, nếu như không muốn bị hồn phi phách tán thì mau cút xa ra một chút!"
Mặc dù con rối không phải là bản thể nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng coi như có cơ hội được sống lại thêm một lần.
Chỉ có điều, một khi bị giết thêm lần nữa, như vậy, một sợi khí tức cuối cùng trên thế giới này của bọn họ sẽ bị tiêu tán hết, từ đây, trên thế giới này không còn bất kỳ dấu vết nào của bọn họ nữa.
"Hai người rời khỏi nơi này đi!"
Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt hai người, nói.
"Chủ nhân?"
Tú Nương và Vân Sơn đứng im tại chỗ.
"Thế nào, hai người không nghe lời tôi sao?"
"Không dám!"
Vân Sơn Tú Nương đồng thanh nói.
"Vậy thì tốt." Lâm Thanh Diện tiếp tục nói: "Hai người đưa Bích Hoài và Hứa Quốc Hoa, còn cả tên mập đang nằm dưới đất kia nhanh rời khỏi đây."
"Tuân mệnh!"
Nói xong, mỗi bên vai Vân Sơn vác tên mập mạp và Hứa Quốc Hoa sống chết chưa rõ đi.
"Lâm Thanh Diện."
Trong mắt Hứa Bích Hoài đều là vẻ lo lắng.
Hứa Quốc Hoa thập tử nhất sinh, cô càng không muốn Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện.
"Yên tâm, mau rời khỏi đây, cứu người quan trọng hơn." Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu.
"Tôi đưa cô đi, nhanh lên một chút." Trong mắt Tú Nương mang theo nụ cười quyến rũ, thở dài nói với Hứa Bích Hoài.
Không đợi Hứa Bích Hoài kịp phản ứng, Tú Nương đã nắm lấy tay Hứa Bích Hoài, trong nháy mắt đi ra phía cổng.
Bên này, hai vai Vân Sơn vác hai người đàn ông trưởng thành, một người trong đó còn rất mập mạp nhưng thân hình ông ta vẫn nhanh nhẹn như cũ, không nhanh không chậm
theo sát Tú Nương ra ngoài.
"Muốn đi, không có cửa đâu!"
Sở Nguyệt lập tức định lao ra đuổi theo, trong lòng bà ta rất rõ ràng, muốn khống chế Lâm Thanh Diện thì trước tiên phải khống chế được Hứa Bích Hoài.
Nhưng một ánh sáng vàng lóe lên, hỏa long mở ra bồn máu, trực tiếp ép bà ta phải lui lại.
Đợi lúc bà ta muốn đuổi theo một lần nữa thì hai người Vân Sơn và Tú Nương đã sớm đi xa rồi.
"Đối thủ của bà là tôi." Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
"Ha ha, trước đó ba đánh một có lẽ các người còn có một chút hi vọng sống, bây giờ, tỉ lệ sống sót của ngươi là bằng không." Sở Nguyệt nhẹ nói.
"Bà sai rồi." Lâm Thanh Diện lắc đầu, thân thể thẳng tắp, hơi thở kinh người từ trong người tuôn ra.
Ở phía sau anh, kiếm Trảm Tiên màu vàng từ từ xuất hiện.
Sau khi được Tu La Ma Thần sửa chữa, toàn thân kiếm Trảm Tiên có màu vàng kim, linh khí càng sâu hơn so với trước kia.
Lâm Thanh Diện bắt lấy kiếm Trảm Tiên, khí tức trở nên cường đại hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Giết bà, một mình tôi là đủ rồi!
Ánh mắt Sở Nguyệt nghiêm túc hơn, đối với thanh kiếm Trảm Tiên trong tay Lâm Thanh Diện, trong lòng bà ta mơ hồ có chút bất an.
Du Long Thức!
Lâm Thanh Diện thi triển tuyệt chiêu lần nữa.
So với thanh đao mà anh huyễn hóa ra
Thanh Diện cũng không tầm thường nhưng có thể theo kịp bà ta, vậy thì phải cần một lực lượng tinh thần cường đại cỡ nào chứ!
"Xem ra thần hồn của thằng nhãi này đã thức tỉnh!" Trong lòng Sở Nguyệt thầm nghĩ, sau đó ánh mắt cũng trở nên đằng đằng sát khí.
Không thể giữ cậu ta lại được! Cho dù phát triển như thế nào thì chắc chắn cậu ta sẽ trở thành sự đe dọa lớn nhất đối với Thương Nguyên Giới, cản trở toàn bộ kế hoạch của
Thương Nguyên Giới!
Ba phút trôi qua, bốn con rồng vàng đã ép Sở Nguyệt đến góc tường.
Kiếm Trảm Tiên phát ra âm thanh chấn động, đâm thẳng về phía Sở Nguyệt.
Đối với thanh thần kiếm này, Sở Nguyệt cảm thấy vô cùng bất an.
Kiếm Trảm Tiên, tất cả ngưu quỷ xà thần đều bị chém dưới kiếm!
"Đi chết đi!"
Lâm Thanh Diện hét lớn một tiếng, thể lực đã tới cực hạn.
"Bài Vân Chưởng!"
Sở Nguyệt đánh ra một chưởng, sóng xung kích cực mạnh trực tiếp đánh về phía rồng vàng.
Chín con rồng vàng tề tụ lại, há ra cái mồm to như chậu máu, không chút do dự lao về phía Sở Nguyệt.
Rầm!
Một tiếng động lớn, cả căn phòng và tất cả sàn nhà đều rung lên, bụi bay mù mịt.
Bà ta... Chết rồi sao?
Lâm Thanh Diện nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng nghi ngờ.