{ = Krist = }
Rrrrrrrrrrrrrrrrrrr
Tiếng điện thoại vang lên trong khi tôi đi khỏi thang máy của bệnh viên. Cầm lên xem tên xong rồi tôi suýt nữa định ném bỏ giống như thứ ở trong tay là đồ nóng. Ba và mẹ thay phiên nhau gọi tới bắt đầu từ 3 ngày trước, cộng lại chắc cũng được trăm cuộc rồi quá.
Không biết định dâng hiến tôi cho cái tên bác sĩ thích chọc điên đó bằng cách thức nào nữa. Nếu tôi chịu bắt máy hay ló ra đi gặp mặt ba mẹ như mọi lần, có mà tôi sẽ bị ép buộc, đe dọa đi quyến rũ chồng tương lai để đổi lấy xe hoặc thẻ tín dụng chắc luôn.
Cái chuyện tiền bạc thì không bao nhiêu đâu. Dù bị trừ đi rồi không có tiền để đi chi cho gái hay bây giờ chiếc xe đua mới vẫn chưa được chuyển nhượng thành tên tôi thì cũng không khó chịu trong lòng lắm bằng việc cả 2 người đe dọa...
...rằng sẽ không cho đi học tiếp lên tới Thạc sĩ.
Tôi không thể nào chấp nhận đượccccc!
Nhìn mặt ngu ngu, hành xử vớ vẩn như vậy nhưng cũng siêng năng học và có mục tiêu là trở về điều hành công việc gia đình cho tiếp tục phát triển lận đó.
Tôi cầm điện thoại nhét vào trong túi mà không hề có ý định bắt máy, rẽ vào máy bán nước tự động. Sau khi hét vào mặt bạn bè tới nỗi cổ muốn khô, được 1 lon nước chắc cũng tốt.
Rồi hẳn quay lại la lối tụi nó tiếp.
Thiệt bẽ mặt luôn. Đứa bạn chỉ té trúng tay cầm xe đạp, lại đi làm ầm lên giống như thằng Karn bị đạp hội đồng. Bình thường tôi cũng không phải người nóng nảy đâu, nhưng nếu là chuyện bạn bè thì tôi nổi nóng ngay lập tức.
Càng là thằng Karn thì lại càng hơn thế nữa. Nó cho tôi cảm giác rằng tôi phải chăm sóc, chịu trách nhiệm nó giống như một đứa con.
Tao trở thành một người ba rồi nhỉ?
*Kực*
Tôi khựng chân lại. Tất cả suy nghĩ trong não tan biến vào không khí khi thấy 2 người đàn ông mặc đồ đen tên Gin và Vodka đang đút thuốc cho một đứa trẻ lớp 11 thích chơi trò thám tử. Chỉ một chốc, học sinh trung học liền trở thành KoKo Crunch. Hey, không phải! Trở thành Conan rồi đi săn đuổi tới tận ngoài biển cho tới khi gặp được Luffy - vua cướp biển. Rồi cả 2 đi luyện nghề ninja tại làng Konoha để tiếp tục chiến đấu với Optimus Prime.
Thôi đủ rồi!
Bởi vì thấy mặt nó đó, tôi mới căng thẳng nên muốn kiếm đường thoát bằng cách nói mớ cái chuyện điên khùng như vậy. Không thì chính cái đầu của tôi đây sẽ trở thành Koko Crunch đó.
*Boom*
Nổ tung chết bởi vì thấy mặt của tên bác sĩ xấu tính vì nó bỏ cơm trưa mà tôi bỏ công (bị ép buộc) lái xe vượt qua tình hình giao thông kẹt cứng của Bangkok, thành phố tràn ngập dân chúng.
Ờ, nói cho đơn giản. Nó bỏ cơm trưa của tôi vào thùng rác ngay trước mặt. Hận tới mức muốn xông tới đấm vào mặt nó ngay lúc đó, nhưng sợ mẹ không chuyển nhượng xe mới thành tên của mình. Hiểu chưa?
Sau đó tôi liền tuyên bố với chính mình rằng...
Tao sẽ gây nghiệt với nó mọi kiếp!
Và kiếp này, cái tên điên đó lại sinh ra làm người đàn ông trong bộ đồ áo blouse màu trắng sạch sẽ, có nghề nghiệp được gọi là nghề y, nhưng phần lớn người ta gọi là bác sĩ, đang cúi mặt xuống cầm lấy lon cafe từ khe bên dưới của máy bán nước tự động mà đó cũng là đích đến của tôi.
"Đồ...". Bị kẹt cứng chứ sao. Nói không nên lời. Lúc đầu định gọi đồ bác sĩ nghiệp chướng, nhưng chợt nghĩ ra rằng một hồi nó sẽ mách mẹ rồi tôi sẽ bị tịch thu thêm 1 thẻ tín dụng nữa nên liền ngậm miệng mình lại.
3 ngày trước, mẹ ép buộc đem thức ăn tới cho nó, tôi trở về mà không có câu trả lời cho câu hỏi của mẹ rằng: Anh ấy thích món mà con mang tới hay không, anh ấy thế nào, đẹp trai không, gặp nhau lần đầu giật điện liền luôn chứ gì hay biết bao những câu hỏi rủ tôi đi chết khác.
Ngoài việc không có câu trả lời, tôi còn lỡ chửi nó ào ào tới mà không cần đốt ớt, đốt muối cũng có thể làm cho nó giật mình được.
(Đốt ớt, đốt muối để nguyền rủa một người nào đó, niềm tin của người Hindu)
Cuối cùng bị mẹ tịch thu 1 cái thẻ tín dụng và thẻ đó không giới hạn tiền nữa, huhuhu.
Rốt cuộc ai mới là con đây?
Cái tên xui xẻo này nhỉ?
"Hừ, tới đây làm gì?. Nó cười khinh một cách đáng ghét cùng với ánh mắt khinh thường, chế nhạo.
"Bạn nhập viện.". Tôi trả lời trống không, quá bực bội để có thể giả tạo. Hơn nữa, lần này mẹ đâu có ra lệnh hay đe dọa gì đâu, có nghĩa là tao quạu được.
"Người bị gãy tay chứ gì."
Heyyy! Sao biết được vậy? Tại sao thằng bác sĩ này lại biết là thằng Karn gãy tay? Hay là nó là người điều trị? Không đúng, bác sĩ điều trị là bác sĩ Fire mà. Mới nãy còn vào khám rồi trò chuyện vui cười với tụi tôi nữa mà.
Và giống như tên bác sĩ nghiệp chướng biết rằng tôi đang nghĩ gì, nó liền cười nhạo rồi nói tiếp.
"Giọng của cậu vang cả cái bệnh viện tới như vậy, tôi ở tầng dưới còn nghe thấy nữa là.". Nó mỉa mai. Thằng bác sĩ nó mỉa mai. Perawat không thể nào chấp nhận được!
"À, giờ mới biết anh là tụi biếи ŧɦái thích nghe lén. Hèn gì không kiếm được vợ mặc dù tới từng tuổi này rồi.". Tôi mỉm cười nhạo ngược lại nó, nhưng nó lại làm hơn thế nữa bằng việc nhìn khinh thường từ đầu tới chân. Và khuyến mãi thêm...
"Vẫn đỡ thằng nhóc thích giả tạo như cậu. Sao ba nói là hiền lành, dễ bảo, là con ngoan mà? Cái mà tôi nghe được lúc nãy, nó khác với tụi lưu manh thích kéo bè kéo phái đi đánh nhau chỗ nào?"
"Chỉ là bác Pawee tự mình suy diễn. Nếu mẹ không ép, tưởng tôi muốn ngoan hiền, đáng yêu lắm hay sao hả, bác sĩ?". Không biết bản thân nên gọi tên điên này bằng cái gì, thế nên gọi chức vụ của nó luôn đi vậy. Dù sao cũng hết phải tạo hình tượng rồi, gọi "anh" như anh trai lớn tuổi thì cũng gượng miệng. Hay là nên gọi là chú nhỉ?
"Con nít dù sao cũng vẫn là con nít. Làm cái gì cũng không biết nghĩ.". Nó lắc đầu cháng chường giống như tôi là trẻ con mẫu giáo lén ăn trộm kẹo của bạn để ăn rồi đem vỏ nhét vào cặp của học sinh khác.
"Nói về chuyện gì?"
"Cậu càng ra vẻ tốt đẹp, ba của tôi lại càng ép buộc, muốn có được cậu làm con dâu hơn nữa. Tại sao không là chính mình đi, để chuyện không phải tệ tới như vậy? Hay là thật ra cậu thích tôi?"
"Thích quỷ thì có. Chú bác sĩ thì biết cái gì chứ? Bản thân tưởng rằng chỉ có mình mình bị ba ép buộc hay sao? Nếu thật sự giỏi, thật sự gan thì nói với bác Pawee hủy bỏ chuyện điên khùng này đi, chứ không phải lại đi gây sự với đứa nhỏ không có cách chống trả như vậy."
Bắt đầu nổi giận rồi đó! Tên này tốt nghiệp bác sĩ thiệt hả? Ghẹo gan chết mẹ!
Ngành "vu khống", khoa "ghẹo gan" phải không?
"Cậu mà là đứa nhỏ không có cách chống trả ấy hả? Rồi gọi ai là chú? Tôi là bạn giỡn chơi với cậu hay sao?". Thằng chú bác sĩ chau mày khó chịu. Nhưng mà nó càng giận bao nhiêu thì tôi lại càng thỏa mãn bấy nhiêu.
"Thì bác sĩ đó. Từng tuổi này rồi, kêu tôi gọi anh chắc không nổi quá. Tưởng rằng bản thân bao nhiêu tuổi? Đúng là biếи ŧɦái mà, muốn có vợ như đứa con hay sao?". Tôi nhướng mày chọc điên. Mặc dù không muốn dùng từ vợ cho lắm, nhưng nếu làm cho nó nổi giận tới nỗi run người để trả đũa việc nó vứt bỏ cơm trưa lúc đó thì tôi cũng chịu.
"Tôi lớn hơn cậu không bao nhiêu năm, gọi anh Singto đi chứ.". Thằng chú bác sĩ nghiệp chướng, người cuồng quyền lực và độc tài ra lệnh với giọng điệu cương quyết giống như tôi là nhân viên cấp dưới của nó.
"Hớ, già hơn tận chục năm, tôi đây là bạn của con chú được rồi đó. À, không đúng! Chú làm sao mà có con được khi mà kiếm vợ còn không kiếm được, phải đi dùng cách cho ba kiếm giùm như vậy. Ôi, Abo.". Tôi cố ý dùng giọng điệu chọc điên nhất có thể rồi đó, cho vào biết bao nhiêu cảm hứng luôn.
"Abo là cái gì?"
"Thì A Boran đó. Giờ là thời đại nào rồi, còn định sắp xếp hôn nhân nữa hả? Cứ mơ rằng tôi sẽ chịu đi, dù thế nào tôi cũng sẽ làm cho Abo hủy bỏ đám cưới nghiệp chướng này cho bằng được. Đồ biếи ŧɦái muốn có vợ trẻ."
(A = chú; Boran = cổ hủ; Abo là viết ngắn gọn lại của câu "chú cổ hủ". Nhưng sau này nó trở thành tên thường gọi là Krist gọi Singto, nên mình sẽ để cho Abo luôn ha)
"Này!!". Thằng Abo(ran) bắt đầu giận dữ, di chuyển xông tới giật lấy cánh tay tôi rồi bóp thật mạnh. Ánh mắt đầy cơn giận nhưng vẫn kiềm lại.
Thật không hổ danh là bác sĩ.
Ờ, rồi mắc gì mà tao lại khen nó vậy?
Abo cắn răng tới nỗi mạch máu mũi miệng phình ra. Đáng lẽ nên gãy cái răng cho tôi cười thỏa mãn một chút nhỉ.
"Cậu là con nít cái quái gì vậy? Vừa chọc điên, vừa thô lỗ, không biết lớn nhỏ. Ai lại muốn cưới với đứa nhóc như vậy hả?"
Trong khi tôi đang nghĩ cách chửi lại cho thỏa lòng thì ánh mắt của tôi lại liếc thấy 2 y tá đang đi tới chỗ tụi tôi. Các cô ấy tám chuyện một cách say mê, không để ý tới chỗ này. Nhưng đích đến chắc là thang máy sau lưng tôi đây, nếu để tôi đoán.
Hừ hừ, chửi nhau thì có gì đã đâu, dù sao cũng là địa bàn của nó. Kiếm cái gì đó dữ dội hơn vậy một chút thì hơn.
Tôi lén cười xấu xa, sau đó thì kêu lên lớn tiếng.
"Ôiiii, em đau mà anh bác sĩ, đừng bóp mạnh chứ. Em chỉ từ chối bác sĩ vậy thôi mà, tại sao phải nổi giận như vậy chứ?"
Diễn sâu với giọng điệu yếu ớt Soraya bị cậu chủ Harit dẫn đi nhốt ở ngoài đảo nữa là.
(Tên 2 nhân vật trong phim "Bị cáo tình yêu")
"Cậu nói cái gì vậy?". Thằng chú bác sĩ vẫn ngu không hiểu rằng tự nhiên tôi bị cái gì, trong khi 2 y tá bắt đầu nhìn tới, 4 cái chân đang tới gần dần dần (4 chân là đúng rồi, bởi vì có 2 người).
"Đau ạ, em đau mà, bác sĩ. Buông em ra đi. Em sợ rồi. Huhuhuhuhu.". Tôi khóc lớn tiếng, mặc dù không có nước mắt nhưng diễn xuất chắc sẽ cứu vớt được. Hai tay đưa lên vái cầu xin phụ họa cho sự đáng thương thêm một chút.
Bây giờ ngoài 2 y tá ra, một nhóm bệnh nhân vừa mới ra khỏi thang máy cùng với người nhà liền dừng lại nhìn tụi tôi.
"Này, điên hay sao vậy? Tôi đâu có làm gì cậu đâu. Khóc lóc lớn tiếng làm gì vậy?"
Thằng bác sĩ điên này kéo mạnh tay tôi lần nữa và nói giọng dữ dằn. Mặc dù đau một chút từ sức bóp chỗ cánh tay, nhưng tôi vẫn tiếp tục giả vờ quằn quại một cách đáng thương và không thể chống trả.
Hãy gọi tôi là Peraya (từ Perawat + Soraya).
"Huhuhuhu, đừng đánh em mà. Em sợ rồi. Em sẽ không nói với ai đâu rằng bác sĩ đe dọa em như thế nào về chuyện mà bác sĩ muốn mua em để ngủ cùng nhưng em từ chối bởi vì em không phải người như vậy. Em sẽ không nói với ai hết ạ. Đừng làm tổn thương em mà, em sợ."
Há há há há, đúng thỏa mãn luôn. Bây giờ người ta bắt đầu vây quanh nhiều rồi, nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy, kiểu như nghĩ rằng chúng ta chỉ có 2 người với nhau, đại loại vậy.
"Dừng lại! Cậu đúng là thằng nhóc quỷ. Định làm cho công danh sự nghiệp của tôi bị hủy hoại hay sao?". Úi! Sao bác sĩ thông minh vậy? Nhưng mà chắc là thông minh hơi trễ một chút, không kịp nữa rồi. Tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên rồi. Càng là đám phụ nữ thì việc tám chuyện giống như món bánh thèm ăn vậy. Càng ăn càng say mê, càng nói càng đã miệng.
Hố hố hố hố, Perawat chiến thắng!
Ngoài việc giả vờ yếu đuối, chắc phải thêm sự đáng thương một chút nữa. Tôi gửi cảm xúc nội tâm qua ánh mắt, lắc đầu với dáng vẻ giống như vai nữ chính bị vai ganh tỵ vu khống, hành hạ cả thể xác và tinh thần nhưng chỉ có thể từ chối với giọng điệu dịu dàng cứ như kiếp này chưa từng gặp chuyện tồi tệ gì trong đời cả, chỉ là một tiểu thư rất ư là mỏng manh.
Chỉ bị kéo tay, không đau không ngứa chút nào.
"Kh... Không đâu mà, bác sĩ Prachaya. Em không dám làm chuyện như vậy đâu. Em hứa rằng chuyện mà bác sĩ cố gắng ép buộc em quan hệ với anh nhưng em không chịu, thật sự sẽ chỉ có 2 chúng ta biết mà thôi. Em không dám đi nói với ai cho bác sĩ trách em sau này đâu. Buông em ra đi mà. Huhuhuhu!". Tôi nhấn mạnh cả tên và cả sự việc lần nữa để ai tới không kịp đầu câu chuyện có thể theo kịp. Úi, sao Perawat tốt bụng ơi là tốt bụng vậy!
"Điên rồi hay sao vậy? Tôi không có làm chuyện như vậy.". Bác sĩ bắt đầu biện minh, nhìn về phía những người vây quanh. Sắc mặt nửa trầm tĩnh nửa hung dữ bắt đầu thay đổi một chút. Ánh mắt thì nhìn tôi như thù hận.
Who care? Perawat khôngggg~