Đi ra khỏi phòng thức tỉnh, xuất hiện tại quản trường Mạc Phàm nhìn xung quanh thấy mọi người cũng dần dần giảm bớt. Cuối cùng Mạc Phàm cũng nhìn thấy bóng dáng của Nam thúc, cùng gả trung niên lão sư đi tới trước mặt.Hàn Nam, cũng nhìn thấy Mạc Phàm.''Tiểu Phàm, kết quả thế nào.'' Hàn Nam cười.''Tiểu tử này, là bát phẩm Võ Hồn, còn Võ Hồn là một loại biến dị hình thái gần giống với Lục Dục Thiên Sứ.'' Gả trung niên lão sư, đứng một bên cười nói.Đáng lẽ hài tử trong gia đình thức tỉnh được bát phẩm Võ Hồn. Là trưởng bối trong nhà đáng lẽ phải vui mừng, nhưng Hàn Nam lại triệt để kinh ngạc lầm bầm trong miệng nói, ''Lạ, lạ khi xuất thế trời sinh Dị Tượng vậy mà bát phẩm Võ Hồn?''''Huynh đệ, huynh có muốn cho tiểu gia hỏa này vào Phần Nguyệt Học Viện để tu luyên không?'' Gả trung niên lão sư trịnh trọng nói.''Với tư chất của tiểu gia hỏa này, có thể giành được nhiều tài nguyên tu luyện hơn trong học viện, vào học viện sẽ có có nhiều ưu đãi hơn, như lão sư tự mình chỉ điểm cách tu luyện, lúc đột phá có thể nhờ lão sư giúp săn giết hồn thú lấy hồn hoàn.''Gả trung niên lão sư nói tiếp.Nghe vậy Hàn Nam cũng gật đầu, theo đúng như Diệp Vân Phong nói, nên cho tiểu gia hỏa này một thân phận bình dân rồi dẫn tiến vào học viện, tránh đi tai mắt của người hữu tâm.Bây giờ lại có lão sư tự mình dẫn tiến không cần tốn công phu, đương nhiên nguyện ý.Nghe vậy gả trung niên lão sư cũng không ngoài ý muốn.Phần Nguyệt học viện là cỡ nào học viện, đương nhiên nhiều người muốn tiến vào rồi.''Hài tử, về sắp xếp đồ đạc ba ngày sau đến đây tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi vào học viện tu luyện.'' Gả trung niên lão sư thấy Hàn Nam đồng ý cũng mỉm cười quay đi.Nam thúc, nhìn thấy gả trung niên lão sư đi xa, mới đứng bên cạnh Mạc Phàm trịnh trọng dặn dò lại một lần nữa. ''Tiểu Phàm, ta không biết tại sao người che dấu được phẩm chất Võ Hồn của mình, nhớ kĩ vào học viện nên điệu thấp, tránh tiết lộ ra thân phận của mình nếu không ta và phụ thân của người cũng bất lực xoay sở.''Mạc Phàm gật đầu, đi theo Nam thúc về Xã Hương tửu lầu nghĩ ngơi.. . .. . .. . .Màn đêm buông xuống, mọi người trong tửu lầu cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.Mạc Phàm cũng đã ngủ rất say, hắn hít thở rất lớn đến nổi nếu phòng kế bên còn thức thì có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.Trong giấc ngủ, Mạc Phàm cũng không hề để ý đến quyển Thiên Thư trong nội thể của mình, bỗng nhiên phát ra thứ ánh sáng đỏ rực rỡ sâu thẳm.Mạc Phàm càng vui thì ánh sáng đó càng rực rỡ.Hắn đã nằm mơ, trong giấc mơ hắn thấy mình tới một không gian rộng lớn, không hề nhìn thấy biên giới. Nơi đó không phân biệt ngày đêm, nhưng bốn phía lại có rất nhiều vật phát sáng.Cho dù nằm mơ nhưng đầu óc hắn vẫn hết sức tỉnh táo. Thậm chí hắn còn thấy kỳ lạ là tại sao mình lại ở một nơi như vậy.Ở đó hắn có cảm giác rất thoải mái. Trong lòng hiểu rõ mình đang nằm mơ, nhưng không biết phải làm sao để tỉnh dậy. Không còn cách nào khác hắn liền đi loanh quanh một lúc.Không biết bao lâu sau, khi hắn cảm thấy mệt mỏi.Không gian bốn phía đột nhiên rung động, hắn thấy cơ thể như bị xé rách mà giật mình tỉnh giấc.Hắn nhìn quanh, thấy mình vẫn ở trong phòng. Mạc Phàm hít thở sâu, xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm nghĩ cuối cùng cũng tỉnh.Bất chợt vẻ mặt hắn trở nên kỳ lạ khác thường, mới hồi chiều đi tới một mãnh không gian như biển máu, đầy rẫy hài cốt bây giờ lại tiến vào khôn gian rộng lớn trong giấc mơ hắn thật cảm thấy quái dị.Hắn mở mắt thật to nhìn quyển Thiên Thư trong nội thể mình, chợt thấy quyển Thiên Thư chậm rãi di động trang sách đầu tiên đã được lật ra, trên trang sách từ từ xuất hiện mấy ký tự nhỏ."Điều này…" Mạc Phàm cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó.Kiếp trước, hắn cũng đọc nhiều sách cổ nên hắn cũng hiểu một ít ký tự cổ xưa. Suy nghĩ hồi lâu, rồi so sánh với những dạng chữ mà mình đã biết. Cuối cùng, hắn cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của những chữ đó.Mạc Phàm lầm bầm ý nghĩa của mấy ký tự đó, không gian vô biên lại hiện ra, hắn vội vàng tiến vào Mạc Phàm lại lộ ra vẽ trầm tư, lần này hắn không đi lung tung như lần trước nữa. Sau khi suy nghĩ kĩ một chút hắn bắt đầu khoanh chân ngồi thiền, đợi xem có chuyện gì xảy ra không.Một giờ, năm giờ, mười giờ, hai mươi giờ trôi qua lại không có chuyện gì xảy ra.Mạc Phàm vẫn kiên nhẫn tiếp tục ngồi đợi.Mười hai giờ, hai mươi bốn giờ trôi qua, Mac Phàm đã đợi ở đây được ba ngày.''Cũng nên ra ngoài, tới ngày hẹn với lão sư ở học viền rồi, cái này về sau chậm rãi nghiêng cứu '' Mạc Phàm lầm bầm nhẹ giọng nói, rồi lại niệm lại mấy ký tự cổ xưa.Không gian bốn phía chấn động, hắn cũng từ trong mơ tỉnh lại.Nhìn xem bốn phía vẫn trời tối, Mạc Phàm không khỏi nhíu mày.''Quái lạ,