Rầm!Mạc Phàm giựt mình tỉnh lại, cảnh vật trước mặt đột nhiên thay đổi hắn phát hiện mình đang đứng ở một biển máu, hài cốt chảy rộng khắp nơi, vô biên vô tân.''Cái này... Là nơi nào? Võ Hồn đâu?'' Mạc Phàm chợt rùng mình nhớ lại, lúc mình vừa sinh ra không bao lâu...Thiên Thư từ trên trời giáng xuống cảnh tượng giống như đúc, lúc đó chỉ là hư ảnh còn bây giờ lại chân thật không thể nào chân thật hơn được nữa.Mạc Phàm thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh, nhìn qua bốn phía rồi chậm rãi nghiêng cứu.Đột nhiên ở giữa thiên địa, toàn bộ không giang phảng phất như đang run rẫy.Mạc Phàm có thể cảm nhận được mùi chết chóc, đúng không thể nào quên được vì mình đã từng chết, có một tồn tại nào đó rất là kinh khủng sắp thức tỉnh...Ngay sau đó, cũng là một đạo kịch liệt tiếng rống, theo nơi cực xa truyền đến!"Cái này tiếng rống thật là khủng khiếp. . ."Mạc Phàm chợt run rẫy, có nên lại gần tìm hiểu hay không?Chần chờ một hồi lâu, Mạc Phàm hít sâu cuối cùng cũng triệt để đi tới nới phát ra tiếng rống.Đi nữa canh giờ, cuối cùng Mạc Phàm cũng đi tới nơi phát ra đạo tiếng rống.Xung quanh không có bất kì thứ gì, chỉ có một vòng xoáy máu đen tù trong vòng xoáy đó có một vật gì đó rất là tròn, lấp lóe từ từ bay thẳng đến trước mặt Mạc Phàm.Mạc Phàm kinh hãi, trong quả cầu này quả thật là có thứ gì đó.Đột nhiên một đạo ánh sáng nhỏ lấp lóe bắn vào mi tâm Mạc Phàm, truyền đến một đạo thông tin tám chữ.Tích huyết vi dẫn, Kim Thân hàng lâm!Rốt cuộc Kim Thân là cái quỷ gì? Gương mặt tái nhợt của Mạc Phàm tràn đầy kì vọng.Lát sau, từ từ vật tròn kia cũng hoàn toàn hiện ra bộ dáng thật sự của nó trước mắt Mạc Phàm.Mạc Phàm không khỏi nuốt nước bọt, dù cho hắn có tưởng tượng phong thú thế nào đi chăng nữa, cũng không ngờ rằng Kim Thân lại có hình dạng như vậy.Đây là một bộ xương khô màu vàng tỏa ra kim quang cao chừng sáu mét, mà vật tròn xuất hiện lúc trước là cái đầu của bộ xương này.Bộ xương khô màu vàng cứ như vậy lơ lửng ở trên không trung khoanh chân mà ngồi, rõ ràng là tư thế ngồi thiền.Mỗi khúc xương của nó đều tỏa ra một cổ hơi thở chết chóc.Kim quang thì chiếu khắp nơi trên mảnh thiên địa này tựa như tịnh họa tất cả mọi thứ trên thế giới này.Vòng xoáy màu đen dần dần biết mất, hết thảy quay về bình thường.Mạc Phàm thấy sự xuất hiện ly kỳ của bộ xương khô màu vàng, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.Nhìn rồi lại nhìn, Mạc Phàm lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng.Rõ ràng là bộ xương khô màu vàng trước mặt không có mắt nhưng Mạc Phàm lại cảm thấy nó dường như đang dòm mình, rõ ràng nó cũng không có miệng, nhưng tựa như đang cười nhạo mình yếu đuối.Nhận ra điều này, Mạc Phàm giận dữ hướng về bộ xương khô màu vàng mà đấm tới.''Lúc còn sống như thế nào, cuối cùng không phải bây giờ cũng hóa thành bộ xương rồi cũng dám lớn lối như vậy.'' Mạc Phàm hét lớn lên.Nào ngờ hắn vừa mới động thủ, bộ xương khô màu vàng liền nghênh ngang bay tới, trực tiếp xuyên qua tay của Mạc Phàm, khắc một chỗ trên ngực hắn.Đây là một cảnh tượng cực kì kinh hãi, một bộ xương khô đâm thẳng vào người hắn.Ngay sau đó bộ xương khô trực tiếp hóa thành từng điểm sáng màu vàng, xâm nhập vào các lỗ chân lông trên toàn bộ tứ chi của Mạc Phàm.Trong chốc lát, toàn thân đau đớn. Cảm giác đau đớn này không phải là đau đớn bình thường, mà là cơn đau đến từ sâu trong xương tủy! Mạc Phàm kêu lên thảm thiết rồi ngã thẳng xuống đất, cả thân co quắp như con tôm, co rút từng đợt.Trong khoảnh khắc này, xương cốt toàn thân đều như vỡ vụn. Mạc Phàm ngay đến sức lực cử động một ngón tay cũng không có. Đây không phải là ảo giác, nếu Mạc Phàm có thể nhìn thấy bên trong thân thể mình, thì có thể nhìn thấy xương cốt của mình đã hoàn toàn bị vỡ vụn. Nhưng bên cạnh mỗi phần xương vỡ vụn ấy, đều có một tầng ánh sáng màu đỏ bao bọc, không ngừng tu bổ cho mỗi phần xương đã vụn. Nhưng tốc độ tu bổ kém xa tốc độ phá hủy, vừa hoàn thành tu bổ, lại liền bị dập phá.Xương cốt của con người bao lấy tủy bên trong, trong xương tủy có dây thần kinh, bất kể sự đụng chạm nào dù rất nhỏ đều có thể mang đến tổn thương nghiêm trọng. Có thể tưởng tượng được, giờ phút này, Mạc Phàm cảm thấy đau đớn biết bao.Không phải trên người hắn không một khúc xương nào đứt gãy, mà toàn thân từ trên xuống dưới không một khúc xương nào là nguyên vẹn cả.Nếu là người khác, cho dù thực lực có cao hơn Mạc Phàm gấp trăm lần, giờ phút này e rằng cũng đã hôn mê.Nhưng Mạc Phàm lại không như vậy. Ngược lại, đau đớn mãnh liệt lại làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn. Cái giá phải trả đó là phải chịu sự đau đớn lớn hơn gấp trăm lần.Tiếng kêu cực