“Rất nghiêm túc, rất an tĩnh, rất ngu.” Lạc Dư Thần lại suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái gì khác đành khẽ cười.
Nữ MC không nói gì thêm nhưng ánh mắt cô dường như đã không thể hiểu được Lạc Dư Thần.
Rất nghiêm túc rất an tĩnh rất ngu đúng là tôi chứ không phải Hạ Minh Tu. Rất nghiêm túc rất an tĩnh rất ngu tôi chưa từng nghĩ tới cả đời này sẽ được một Lạc Dư Thần viết cho bài ca như vậy.
Tôi rất muốn khẽ cười, thế nhưng lại không ngừng cảm thấy chua xót.
“…người đó như là rượu, khi bắt đầu nếm sẽ rất cay.” Bài hát nhàn nhạt trong không gian, Lạc Dư Thần lại đột nhiên mở miệng: “Nhưng mà thời gian càng lâu lại càng nhớ mùi thơm ấy, muốn dừng nhưng không thể, chờ đến khi phát hiện thì đã trầm say trong đó, không cách nào kiềm chế được…”
Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng từ radio truyền ra, nơi năm giờ chiều ánh mặt trời ngã về tây khấu nhân tâm huyền.
(Khấu nhân tâm huyền: Kích động, xúc động)
Tôi quay đầu nhìn cửa sổ, hôm nay mặt trời phá lệ thật chướng mắt, đỏ như muốn lấy máu, rất đẹp, đẹp đến tàn nhẫn.
Đảo mắt đã là ngày mười ba tháng hai, ngày mai sẽ là lễ tình nhân, album tôi chờ mong đã lâu cuối cùng cũng đem bán.
Tuy rằng không thể tự tay cầm nên cũng có điểm tiếc.
Ghi âm và ghi hình, poster đã sớm có tràn lan trên diện rộng, chờ ngày mai sẽ đem ra chưng bày.
Poster lần này cực đẹp, vẫn không thay đổi là ánh mắt đem sắc đẹp lạnh lùng, một thân tây trang màu vàng còn ôm thêm một con chó to, cười đến cực kỳ khả ái.
Lạc Dư Thần lúc nào cũng đáng yêu như vậy khiến cho cốt khí của tôi cơ hồ như muốn chảy nước miếng.
Nếu như tôi còn sống, nhất định sẽ mua tất cả các poster lớn nhỏ để mỗi ngày có thể nhìn.
Nhưng mà trong thực tế thì Lạc Dư Thần vẫn là lạnh lùng như băng sơn ngàn năm, khi ở bên Hạ Minh Tu vô tình lộ ra rất nhiều châm biếm uể oải.
“Em nói, ngay cả lễ tình nhân năm nay cũng không để ý đến anh, không phải lần này Tiếu Hằng sẽ tới chứ? Lẽ nào lại đột nhiên phát hiện được một người tốt bụng hơn nên đã quyết định vứt bỏ anh rồi?”
Lạc Dư Thần nghe vậy buồn bực trừng mắt nhìn Hạ Minh Tu.
“Này, em nói đều là sự thật đó, mỗi năm vào lễ tình nhân thì sẽ bay đến Thuỵ Sĩ làm cho anh chocolate đen, vậy mà năm nay ngay cả cú điện thoại cũng không có.” Hạ Minh Tu ‘thiện ý’ nhắc nhở: “Nghĩ lại bên cạnh cậu ấy còn có một Phương Tả Ức anh tuấn hoàn mỹ và Tiểu Lộ cũng không rảnh rỗi chút nào, làm sao có thể biết được bây giờ anh đang buồn bực a.”
Hạ Minh Tu khi bình thường thì chính là thiên sứ, nhưng khi khác lại châm chọc đến đổ máu, rõ ràng đã cho Lạc Dư Thần một cái kích không nhẹ.
Đúng vậy, mười năm ăn chocolate uổng phí sau đó lại vứt bỏ tôi, bây giờ còn trông chờ tôi sẽ lái xe từ xa như vậy đến đây nữa sao?
Khi tôi còn sống đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, Hạ Minh Tu lúc này nhắc tôi mới nhớ ra.
Lễ tình nhân dĩ nhiên là đại kỷ niệm của tôi và Lạc Dư Thần, thế nhưng thật ra chúng tôi chưa từng cùng nhau trãi qua.
Vì sao? Bởi vì đến lễ tình nhân tôi sẽ từ Thuỵ Sĩ trở về, lo lắng hệ thống sưởi có độ ấm quá cao thì chocolate của tôi sẽ tan chảy. Mà anh lại luôn lăn lộn đến hừng đông ngày thứ hai mới về, hơn phân nửa là ở cùng với Hạ Minh Tu, tôi dù muốn hỏi cũng không hỏi được.
May mắn chocolate đen Thuỵ Sĩ là thứ yêu thích của anh, cho nên tôi cho anh anh cũng không từ chối.
Là tôi dùng tài liệu tiêu chuẩn cùng với công nghệ tiên tiến nhất, huống hồ chi khi làm cho anh tôi còn bỏ thêm cái tâm của mình vào, nên khẩu vị chocolate tuyệt đối đạt trình độ cao nhất. Cuối cùng tôi vẫn nghĩ nó không có gì là không tốt, ngày nào đó công ty xụp đổ thì cũng có thể làm chocolate.
Buổi chiều ngày mười ba hoa tuyết trên trời bắt đầu rơi, ngày mai sẽ là một ngày lễ tình nhân bạch sắc xinh đẹp.
Thế nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm hấy bi thương như vậy. Nếu như tuyết rơi trong lễ tình nhân, người người hưởng thụ cảm giá lãng mạng, mà một người lại đang đơn độc, sẽ chỉ cảm thấy lạnh hơn mà thôi…
Hai người cùng nhau cười cười nói nói