Đối với một đứa trẻ không có nền tảng mà nói, vào Đông Xưởng đã có thể làm Sai sự, đây là chuyện có nằm mơ cũng không dám nghĩ. Tiểu Tứ vui mừng quá đỗi, vội vàng hướng về phía Lương Ngộ chắp tay hành lễ: “Đa tạ Đốc chủ. Xin Đốc chủ yên tâm, Tiểu Tứ nhất định cố gắng học hỏi, tuyệt đối không làm Đốc chủ mất mặt.”
Lương Ngộ ừm một tiếng, nhìn bọn họ kẻ xướng người họa nháy mắt ra hiệu, hơi nhíu mày lại, chuyển ánh mắt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Nguyệt Hồi muốn dẫn Tiểu Tử về, hắn đã nhắc nhở nàng, nam nữ khác biệt không thể quá thân mật, mặc dù ngoài miệng nàng đồng ý nhưng có thể thấy được nàng cũng không để trong lòng. Bây giờ dẫn người về rồi, hắn ngược lại không phải là không có sự độ lượng rộng rãi bao dung, chỉ sợ lâu ngày lâu năm, lớn mà không tự chủ, lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, thật sự không ra thể thống gì. Để tránh tương lai xảy ra sơ suất, vẫn là tiên hạ thủ vi cường*, Đông Xưởng cũng tốt, Cẩm Y vệ cũng tốt, Chưởng ban, Bách hộ, Thiên hộ, Nhậm miễn đều ở trong một câu nói của hắn, thưởng cho Tiểu Tứ một việc làm, để hắn ta cách xa Nguyệt Hồi một chút là được.
(*:先下手为强: Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)
Cũng may Nguyệt Hồi rất hiểu phần nhân tình này của hắn, gọi ca ca vừa ngọt vừa giòn tan, đến gần bên cạnh hắn nói: “Nếu muốn làm Sai sự đứng đắn, còn xin ca ca thưởng cho đệ ấy cái tên, lúc nào cũng gọi Tiểu Tứ Tiểu Tứ như vậy, rất mất mặt.”
Cũng chính xác, đi ra từ Đô đốc phủ, ngày sau không thiếu được một bước lên mây, một lát là đã làm quan, còn để cho người ta gọi A Miêu A Cẩu như thế, chẳng phải là khiến người ta chê cười sao.
Lương Ngộ nghiêng đầu đi, thấy trên thư án đặt một bản , tiện tay mở ra: “Nam Phong tri ngã ý, xúy mộng đáo Tây Châu*, gọi là Phó Tây Châu đi.”
(*:南风知我意, 吹梦到西洲: Nam Phong tri ngã ý, xúy mộng đáo Tây Châu: Gió Nam biết ý của ta, thổi giấc mơ tới Tây Châu.)
Tiểu Tứ cực kỳ hài lòng với cái tên này, vui mừng hớn hở hướng về phía Nguyệt Hồi nhảy nhót: “Nguyệt tỷ, đệ có tên rồi, đệ tên là Phó Tây Châu!”
Nguyệt Hồi cũng cùng cao hứng theo: “Tây Châu à, cái tên này nghe hay quá, phù hợp với đệ.” Trong lòng đương nhiên hiểu rõ, ca ca để Tiểu Tứ theo họ của mẫu thân, xem như là một chút an ủi trong sự không toàn vẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Tứ đã có tên, sức lực rất dồi dào, không ở lại ăn cơm đã trở về Đông Xưởng, sốt ruột sửa lại tên trên các hồ sơ ghi chép, tiện cho việc ngày mai người khác gọi tên hắn ta.
Lương Ngộ đuổi người đi xong thì hậu cố vô ưu*, đứng dậy sửa sang lại cổ áo bên trong nói: “Vốn dĩ muốn qua đêm ở nhà, đáng tiếc là trong cung có tin tức truyền tới, nói Thánh cung không khỏe, huynh phải nhanh chóng tiến cung một chuyến.”
(*:后顾无忧: Hậu cố vô ưu: Cẩn thận mà không phải lo lắng gì.)
Nguyệt Hồi không hiểu từ ngữ vẻ nho nhã kia, nghiêng đầu hỏi: “Thánh cung không khỏe là cái gì?”
“Chính là Hoàng đế ngã bệnh rồi.” Lương Ngộ đi tới trước cửa, tiểu thái giám khom người trình mũ ô sa đến, hắn nhận lấy đội lên, chỉnh quan phục ngay ngắn nói: “Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, chỉ là thân thể không được tốt, hai năm nay tận tâm điều trị, tuy có chút khởi sắc nhưng gặp trời giá rét cuối năm vẫn rất dễ cảm lạnh.” Nói xong quay đầu căn dặn: “Trời lạnh, ban đêm đừng luyện chữ nữa, sớm đi ngủ đi. Thiếu thốn cái gì thì dặn dò xuống cho người phía dưới đi lấy, đừng nhẫn nhịn, cũng đừng để bản thân uất ức, nhớ chưa?”
Nguyệt Hồi ầy một tiếng: “Vậy bao giờ huynh về?”
Lương Ngộ nhìn qua bông tuyết lẳng lặng rơi xuống đầy trời, thở dài một cái nói: “Phải xem xem bệnh tình của Hoàng thượng như thế nào, đến mai có thể chuyển biến tốt thì ngày mai về.” Tào Điện Sinh giơ cây dù hoàng lư* đi lên tiếp đón, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu nói: “Bên ngoài lạnh, đi vào đi.” Một bên nâng áo bào bước xuống bậc thang.
(*:黄栌: Cây hoàng lư: Tên khoa học là Cotinus coggygria, là một loài thực vật có hoa trong họ Đào lộn hột. Loài này được Scop. mô tả khoa học đầu tiên năm 1771. Do cây hoàng lư có hình dạng giống một cây dù nên người xưa gọi là dù hoàng lư.)
Nguyệt Hồi đứng trên hành lang đưa mắt nhìn hắn, dưới mũ ô sa của hắn đeo khăn lưới, hai sợi dây thừng mảnh nhỏ rũ xuống phía sau, đuôi dây thừng treo san hô và thạch xanh lam, mỗi một bước chân đụng phải tà áo mãng bào hương sắc bên dưới, một mảnh tiếng leng keng vang lên.
Sắc trời dần tối, trước cửa cung treo đèn lồng lụa trắng to lớn, một chút ánh sáng lờ mờ này không chiếu vào được cổng tò vò* sâu thẳm, chỉ nhìn thấy Cấm Vệ quân đeo đao, đứng trong gió tuyết giống như cột cờ. Trong ngoài tường cung đều có đoàn người ngựa trấn giữ, Nội trắc đợi ở cửa cung mở khóa, thế giới với hành lang rực rỡ kia mới hiển hiện ra.
*Cổng tò vò
Người của Ti Lễ giám đã sớm chờ ở cửa rồi, thấy hắn đến, khom vai cong eo gọi một tiếng lão tổ tông: “Hoàng thượng tìm lão tổ tông, đã hỏi đến mấy lần rồi.”
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Thái y xem bệnh rồi chứ? Nói thế nào?”
Dương Ngu Lỗ nói: “Bệnh cũ lại thêm phong hàn, mới uống thuốc rồi, phải xem xem đêm nay thế nào.”
“Đã thông bẩm đến Thái hậu chưa?”
Dương Ngu Lỗ nói chưa: “Lão tổ tông không trở lại, thuộc hạ không dám tự tiện chủ trương.”
Hoàng đế của mười năm triều Đại Nghiệp, có một nửa không phải do Chính cung nương nương sinh, cách một cái bụng như cách cả ngọn núi, cho dù ngoài mặt là mẫu hiền tử hiếu thì cũng phải phân chia nặng nhẹ, cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Mẫu thân của Hoàng đế vốn là Lưu Thục phi, sau khi vào cung thời gian được sủng ái không dài, yên lặng sinh hạ hài tử, lại yên lặng chết đi, vào lúc Sở vương bốn tuổi Thuần Tông mới nhớ tới có người nhi tử này. Nếu đã nhớ tới thì không thể không hỏi han, thế là dặn dò Hoàng hậu chăm nom nhiều hơn. Bản thân Hoàng hậu tuy chỉ sinh được một vị công chúa, nhưng vô cùng coi trọng nhi tử Tấn vương của Thành Thuận phi, Thành Thuận phi và Hoàng hậu là tỷ muội ruột thịt, cháu trai so với hài tử của trượng phu cùng người khác sinh ra, quan hệ đương nhiên là thân thiết hơn.
Vốn dĩ trong nhiều vị hoàng tử như vậy, người có khả năng kế vị nhất kể ra có Tấn vương, nhưng Tấn vương thất đức, phẩm hạnh không tốt, mười bốn tuổi bị cưỡng chế rời kinh đến biên cương, vĩnh viễn mất tư cách trên danh sách Thái tử. Mấy vị hoàng tử còn lại, dù sao thân mẫu đều còn sống, nâng vị nào lên tương lai đều là sự uy hiếp. Lương Ngộ chọn một cơ hội can gián Hoàng hậu, sau mấy lần lung lay mới đổi lấy được cơ hội sắc lập Sở vương làm Thái tử.
Đáng tiếc Thái tử từ nhỏ không được chăm sóc tốt, thân thể vốn không khỏe mạnh, cho tới bây giờ vẫn là động một tí là mang bệnh. Lương Ngộ cũng thường xuyên vì chuyện này mà lo lắng, một triều thiên tử một triều thần, hắn là đại bạn của đương kim thiên tử, nếu Hoàng đế có mệnh hệ gì, giang sơn đổi thành người khác lên ngồi, như vậy Uông Chẩn chính là vết xe đổ của hắn.
Hoàng đế lại bệnh rồi, chuyện này phải che giấu, không thể để cho Thái hậu biết được. Dưới chân hắn vội vàng xuyên qua con đường hẻm, tiến vào buồng sưởi phía đông của Càn Thanh cung, xa xa nhìn thấy Hoàng đế kê gối cao mà ngủ, liền có xu thế dừng bước chân đang tiến lên trước lại, trầm thấp gọi một tiếng “Vạn tuế gia”.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, xương gò má lại một mảng ửng hồng, nghe thấy giọng nói của hắn mới mở mắt ra, a lên một tiếng nói: “Đại bạn đến rồi.”
Lương Ngộ lại tiến lên nửa bước: “Chủ tử trước mắt cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nghiêng qua trên gối nói: “Cũng không biết là thế nào, mới uống thuốc, đổ chút mồ hôi, không nóng giống như lúc trước nữa, chỉ là khát nước.”
Lương Ngộ vội vàng gọi cung nữ đưa nước trà đến, tự mình đích thân giẫm lên bàn đạp đút cho Hoàng đế, ôn hòa nói: “Thần đã xem hồ sơ của thái y, vẫn là phổi nóng dẫn đến chứng bệnh, không phải là bệnh nghiêm trọng gì. Có điều lúc này thời thế có chút trắc trở, Nội các đang soạn thảo các công việc do chủ tử tự mình chấp chính, sợ rằng một chút sự cố ấy sẽ gây trở ngại.”
Hoàng đế sao lại không hiểu rõ ý của hắn,