Lương Ngộ bật cười: “Tiến cung làm thái giám? Muội biết Tử Cấm thành là chỗ nào không?”
Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút, chống cằm nói: “Muội biết đó là cái ổ phú quý, Hoàng đế lão gia tử ở trong đó, một đám phi tần hầu hạ hắn, hắn thích ai thì chọn người đó. Những nhóm chủ tử đó, dùng bát vàng đũa bạc, ngay cả cây móc tai cũng làm từ ngà voi, vậy thì có nhiều tiền cỡ nào! Còn có những thái giám trong cung ra ngoài làm việc, từng người một la lối om sòm, giẫm người khác dưới lòng bàn chân, động một tí là phun nước bọt đầy mặt người ta, đừng thấy trong cung là nô tài, ra khỏi cửa cung rồi thì tất cả đều là gia.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nghe nàng nói xong, mỉm cười một tiếng: “Cho nên muội cảm thấy làm thái giám không phải là chuyện xấu, gia đình nghèo nuôi nhi tử không nổi trên đời này cũng cảm thấy như vậy. Cuối cùng cam tâm tình nguyện để nhi tử tịnh thân vào cung, còn hướng về tương lai thăng phát, có thể trợ giúp cho trong nhà.”
Nguyệt Hồi nói phải: “Một gia đình trước kia muội quen biết chính là như vậy, trong nhà nghèo đến đói, muốn để nhi tử tiến cung phát tài. Nhưng sư phụ tịnh thân động một lần dao nói giá rất cao, đã tìm người thiến cho heo dê giúp đỡ, hài tử suýt chút nữa mất luôn cả mạng, kết quả bởi vì không có môn đạo, cuối cùng cũng không thể tiến cung, trước mắt người phế đi rồi, cả ngày điên điên khùng khùng, nhìn thật đáng thương.”
Đáng thương… trên đời này nhiều người đáng thương, nếu bàn về chẳng đáng, thái giám quả thật có thể chiếm một nửa.
“Muội chỉ nhìn thấy thái giám phong quang, không nhìn thấy bậc thấp nhất trong cung sống thế nào.” Lương Ngộ buông thõng mắt, vô tâm vô tình nói: “Những hài tử nghèo đó, cuộc sống ngay cả heo chó cũng không bằng, làm công việc khổ nhất nặng nhọc nhất, một tháng cầm một thăng* gạo lớn bằng hạt bụi, ngay cả thái giám chưởng sự cũng không thấy được, càng khỏi nói đến hầu tử các quý nhân chủ tử. Cho dù bàn lạnh ghế nóng từng bước một thăng lên, có thể còn sống hay không cũng phải xem tạo hóa. Có đôi khi nói sai một câu, bước sai một bước cũng là nguyên nhân rơi đầu, địa vị của thái giám trong cung còn không bằng cung nữ, lục căn không đầy đủ không tính là người, hiểu không?”
(*: 升: Thăng: Dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.)
Giọng điệu của hắn mặc dù bình thường, nhưng Nguyệt Hồi nghe ra một chút bi thương. Nàng không dám nói chuyện đến từ thái giám này nữa, sợ chạm đến cái sườn đau của hắn, vội vàng trở lại chuyện chính, cười hùa theo: “Vừa rồi chúng ta nói đến cái gì… Muội nói muốn tiến cung, chỉ là muốn theo bên cạnh ca ca, làm hạ thủ cho ca ca, hầu hạ ca ca ăn uống thôi.”
Hài tử có lòng, lại ỷ vào ngươi, đặt trên người ai lòng dạ cũng không cứng rắn nổi. Lương Ngộ trừng mắt lên, sắc trời ngoài cửa sổ phản chiếu nơi đáy mắt hắn, một chút ánh sáng hình thoi, làm mặt mày hắn thêm sinh động.
“Chuyện trong nhà, người ngoài tạm thời không biết, thân thế của chúng ta cũng không tiện công khai ra ngoài, miễn cho người cố ý đào ra chuyện trước kia của Lương gia, lấy ra bàn tán.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi nói rõ: “Thái giám không phải là thích nhận cha nuôi sao, muội gọi huynh là cha nuôi, bọn họ liền biết chúng ta là cùng một phe rồi.”
Nàng là người không kiêng kị gì, Lương Ngộ lại khiển trách nàng càn quấy: “Làm loạn bối phận, vậy mà còn cho là cao minh à?”
Nguyệt Hồi không khỏi xì một hơi, cắn cán bút lầm bầm: “Huynh bảo muội làm tiểu thư trong khuê phòng, bảo muội đọc sách viết chữ, vừa có thời gian muội sợ là sẽ nhàn rỗi đến phát bệnh. Lại nói muội chỉ chịu sự quản giáo của huynh, mang muội theo bên người, cũng tiện cho lúc nào cũng chăm nom muội, không tốt sao?”
Đáng tiếc hắn cũng không bị thuyết phục, từ chối cũng từ chối đến mức không nể mặt mũi: “Ti Lễ giám và Đông Xưởng đều là nha môn không thấy được ánh sáng, huynh không muốn để cho muội thấy rõ ca ca ghê tởm cỡ nào, nếu lúc nào muội cũng đi theo bên cạnh huynh, cũng có ngày muội sẽ sợ huynh.”
Nguyệt Hồi ngạc nhiên nhìn về phía hắn, trên mặt hắn không có một chút gợn sóng nào, chỉ chậm rãi liếc nhìn giấy Tuyên Thành trước người nàng: “Luyện chữ tiếp đi, viết thêm hai trăm lần nữa là cũng gần được rồi.”
Hắn chắp tay đi ra khỏi thư phòng, nghe thấy người sau lưng tuyệt vọng mà thở dài, hắn ngẫm nghĩ một chút, hai trăm lần mà thôi, không tính là nhiều nhỉ…
Tào Điện Sinh tiến lên đón, giọng nói vừa phải hỏi: “Đốc chủ đêm nay không trở về nha môn nữa sao?”
Lương Ngộ ừm một tiếng, đi dạo về phía viện tử của hắn. Trong ngủ người hầu hạ cực kỳ cẩn thận, đã sớm đẩy chậu than vào trong phòng, lồng đậy chạm rỗng tơ vàng cao cỡ nửa người bày biện trước ghế dựa, chỉ chờ hắn trở về là đã có sẵn nơi để nghỉ ngơi.
Trời lạnh lẽo, hắn ngồi xuống trên ghế, người hầu trái phải vội vàng quỳ xuống đất, cầm áo lông chồn bọc chân lại cho hắn. Trên chiếc bàn con bên cạnh đặt mấy quyển tạp thư, hắn tiện tay chọn lấy một quyển, nửa dựa vào gối, hững hờ lật qua lật lại.
“Tiểu Tứ kia, cho người để ý cẩn thận, lời nói cử chỉ nếu thận trọng thì giữ lại, nếu không được việc thì đuổi đi xa xa, đừng để hắn ở lại Kinh thành.”
Tào Điện Sinh nói vâng: “Nhìn dáng vẻ rất nhanh nhẹn, không giống như loại không biết ý tứ. Cô nương cũng thật lòng thương hắn, dù sao cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều nhớ đến hắn.” Dứt lời lại cười một tiếng: “Thường ngày Đốc chủ không ở nhà, trong phủ này lạnh lẽo buồn tẻ, tiểu nhân trông coi cái viện trống không, suốt cả ngày không có việc gì. Bây giờ cô nương trở về rồi, trong phủ rõ ràng trở nên có sức sống, ta để Ngọc Chấn nghe ngóng khẩu vị của cô nương, lát nữa mua đồ ăn ngon đưa đến viện của cô nương. Cô nương viết chữ viết đến oán giận rồi, có đồ ăn ngon vừa ý, trong lòng sẽ vui vẻ lên.”
Phần lớn thời gian của Lương Ngộ ngoại trừ trong nha môn thì không hỏi chuyện nhân gian, hiếm khi nghe chuyện nhà một lần, trong lòng cũng vui vẻ.
“Bảo người tận tâm hầu hạ, nếu có ai chọc cho cô nương không thích, gia đây lột da hắn.”
Tào Điện Sinh khom lưng nói vâng, hơi dừng lại một chút, gọi người trái phải đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Gia gia sang năm phải lập Hậu, nghe Thái hậu nói với Quế Sinh bên cạnh, những đại quan kia trăm phương ngàn kế đưa chân dung của khuê nữ trong nhà vào Từ Ninh cung, chỉ sợ nhân tuyển Hoàng hậu sẽ chọn trong số đó.”
Lương Ngộ kéo môi cười lạnh một tiếng: “Thủ đoạn ý tưởng này, còn muốn giấu giếm? Chân dung vào cửa Từ Ninh cung, có thể vào Từ Ninh cung hay không đã là hai chuyện rồi. Trên dưới trong cung bây giờ có chỗ nào không nằm trong tay gia đây, làm việc vòng qua gia đây, có thể thấy được là không để gia đây vào mắt.”
Tào Điện Sinh hiểu rõ, nâng tay phụ họa mà cười cười. Những đại thần kia trên quan trường kia giống như đậu tương, mới lấy từ trong quả đậu xuống, bên trong không tránh khỏi lẫn tạp chất. Đông Xưởng giống như cái sàng lớn, một lần một lần sàng lọc, đãi phế liệu vô dụng trong đó đến trong vắt sạch sẽ rồi, còn lại chính là người một lòng.
Hắn ta lại cúi người, cẩn thận dè dặt nhắc một chuyện: “Cô nương và gia gia lớn ngang nhau, sang năm cũng mười tám…”
Lương Ngộ trầm mặc, hồi lâu cuộn sách lại chống huyệt Thái Dương, chợp mắt nói: “Ngươi đi đi, gia đây đau đầu.”
Tào Điện Sinh lĩnh mệnh, lại lui ra ngoài, hắn nghe bước chân dần dần đi xa rồi, xoa trán thở dài một cái.
Chưởng