Tiếng “Tạ chủ long ân” của Nguyệt Hồi nói đến vang dội, nghe vào thật sự là dáng vẻ vô cùng cảm kích. Thế nhưng ở trong cung cũng nên dùng hết tác dụng, mặc dù nhà Đế vương giàu có nhưng cũng không nuôi người rảnh rỗi. Bảo nàng ở lại thêm hai ngày nữa, thời gian cũng không dài, chỉ là không biết Hoàng đế muốn làm gì. Nàng có cổ họng như vậy, là phúc cũng là họa, trong lòng nàng mơ hồ biết được, tiếp theo chỉ sợ rằng khó được thái bình.
“Nô tỳ từ nhỏ không được coi trọng mà lớn lên, có một chút thô tục, nhưng nô tỳ vẫn có thể bưng trà dâng nước.” Trước mắt việc cần gấp nhất là ôm một chút việc, chỉ cần không bảo nàng lừa gạt những đại thần kia nữa là được. Nguyệt Hồi đỡ thẳng mũ cười cười: “Hoặc là hầu hạ thư phòng cũng được, nô tỳ biết mài mực.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế lại nói không cần: “Bên cạnh trẫm không thiếu người hầu hạ, ngươi ở lại nói chuyện với trẫm, giải sầu, chính là công trạng của ngươi rồi.”
Ở lại nói chuyện giải sầu, trong chuyện này tri thức rất lớn, bình thường Nguyệt Hồi biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng đối với những lời nói cao thâm của các quan lại quyền quý kia, không hẳn là hiểu được hết. Nàng hướng về phía Hoàng đế cười đến không tim không phổi, trong lòng Lương Ngộ lại có chút thấp thỏm. Hắn không thể không thay nàng thỉnh tội trước, nói: “Đứa trẻ lớn lên ở dân gian khó tránh khỏi lỗ mãng, nếu như lời nói hành động có chỗ không thỏa đáng, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng thượng dựa vào chỗ tựa lưng do đệm chăn cuốn thành, nhìn Nguyệt Hồi một cái nói: “Đại bạn không cần lo lắng, trẫm giữ nàng ấy lại không có ý gì khác, chỉ muốn nàng ấy nói một chút về kiến thức ngoài cung, xem xem giang sơn mà trẫm cai trị ra sao.”
Hoàng đế từ nhỏ lớn lên trong cung, Đại Nghiệp có quy củ mười bốn tuổi phải ra ngoài xây phủ, lúc đến lượt hắn, đúng lúc Hoàng đế Thuần Tông băng hà, hắn quay đầu liền đăng cơ kế vị, bởi vậy không có cơ hội ra bên ngoài đi lại nhìn ngắm. Có lẽ giữ Nguyệt Hồi lại hai ngày là thật lòng, dù sao thì nàng không giống với những thái giám cung nữ kia, không phải bò lên từ tầng lớp thấp nhất, cũng không nhận sự quản giáo của ma ma tổng quản. Nàng sẽ không cẩn thận dè dặt, càng không đến mức ở trước mặt Hoàng đế ngay cả thở mạnh cũng không dám, có mấy lời nàng dám nói, nói đến chân thực, không có một chút giả dối --- Hoàng đế muốn nghe lời nói thật.
Lương Ngộ vẫn mang vẻ mặt không quan tâm hơn thua như cũ, khom người nói: “Thần sợ miệng muội ấy không giữ gìn, làm càn trước mặt chủ tử. Nếu chủ tử coi trọng, hãy để muội ấy hầu hạ, thần cáo lui trước.”
Hắn dứt lời liền đi, chậm rãi lui ra khỏi buồng sưởi, chỉ nghe Hoàng đế cùng Nguyệt Hồi cười đùa: “Đại bạn đang sợ trẫm ăn thịt ngươi.”
Giọng điệu Nguyệt Hồi nhẹ nhàng, đáp lời cũng thông minh: “Ca ca chỉ đau lòng cho nô tỳ, khi đó nhà nô tỳ nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm… sau này lạc mất nhau, ca ca mỗi ngày đều nhung nhớ nô tỳ…”
Nha đầu này, ngược lại có chút tài năng nói nhảm. Lúc Lương Ngộ bước ra khỏi tiền điện, khóe môi ngậm ý cười, ý cười này nhất thời chưa tản ra, bị Thừa Lương đứng dưới mái hiên nhìn thấy, trên mặt hắn ta thẹn thùng đáp lời: “Lão tổ tông có chuyện vui vẻ ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ không để ý đến hắn ta, khoác thêm áo choàng nhanh chóng đi về phía nội tấu sự. Thừa Lương ở phía sau suy nghĩ, cho dù không nói hắn ta cũng biết, cô nương mà Chưởng ấn tốn khí lực tìm về được vạn tuế gia giữ lại, bốn nữ quan Ngự tiền lại thêm người này, phần thắng lại tăng thêm ba phần.
Nếu như khâm điểm, tương lai hậu cung phân biệt đối xử, thế nào cũng là một Tuyển thị. Thừa Lương nhìn tay áo cười hì hì, bước nhanh đi theo: “Lão tổ tông, nhà Tư trị Thiếu doãn Lưu Đống hôm kia mới có một khuê nữ chết, bởi vì lão thái thái nhà bọn họ còn chưa chôn cất, ông ta lại là khuyết chức đại tang, cô nương ấy được chôn cất im ắng, bên ngoài không có ai biết. Lưu Đống kia, vốn dĩ còn dính một chút họ hàng với Thái hậu, nếu dựa vào bên trên một chút, bước đầu tiên của cô nương chúng ta xem như là đi vững chắc rồi.”
Dưới chân Lương Ngô chậm lại một chút: “Lưu Đống? Người này quen thích hên trách xấu, ngược lại là ứng cử viên không tệ.”
Thừa Lương nói không sai: “Tư trị Thiếu doãn tốt xấu gì cũng là hàm tòng tam phẩm, nếu cô nương vào cung ứng tuyển, mượn thế của Lưu gia, chuẩn không sai được.”
Mấy tên tay sai này phỏng đoán tâm tư cấp trên, thật sự phỏng đoán ra được bông hoa, Lương Ngộ mỉm cười một tiếng: “Ngươi thấy muội ấy là người hợp làm hậu phi sao?”
Thừa Lương cân nhắc một chút, rất thành kính nói: “Theo tướng mạo này của cô nương thì có gì để bàn chứ. Nếu gia gia đã nói giữ lại, tất nhiên là có mấy phần công dụng.”
Lương Ngộ không nhiều lời nữa, vừa đi vừa nghĩ, thật sự nếu đưa lên trên thì cũng không phải là chuyện xấu, dù sao thì lúc hắn tiến cử Nguyệt Hồi với Hoàng đế, quả thật có một thoáng động tâm tư đó. Hoàng đế là hắn nhìn lớn lên, nếu bàn về tâm tính, hắn còn biết mấy phần, cho dù tuổi tác càng lớn tính toán càng sâu, chỉ cần hắn một mực nắm giữ Ti Lễ giám và Hán vệ, địa vị này liền không thể lay động được.
Thế nhưng Nguyệt Hồi… thật sự lấp vào chỗ trống đó, hắn lại cảm thấy đáng tiếc. Đứng trên lập trường của người thân mà nhìn, thể cốt của Hoàng đế quá yếu, lỡ như có nguy hiểm, sau này cô nương trẻ tuổi sẽ khó khăn, tương lai có lẽ sẽ hận người làm ca ca là hắn đây.
Thật ra nếu bàn về nước cờ này thì bước đi rất hiểm, nếu Nguyệt Hồi có thể trở thành tai mắt chôn bên người Hoàng đế, hơi không cẩn thận cũng sẽ trở thành phương tiện để Hoàng đế giam chân hắn. Trái lo phải nghĩ đều thấp thỏm, thôi, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.
Đề bản của Nội các chất từng chồng đưa tới, hắn lấy lại bình tĩnh ngồi xuống chấm bút phê đỏ, vẻ mặt kiềm chế tức giận nói: “Hoàng thượng ôm bệnh, hai ngày nay càng phải làm đến cùng, cướp lại quyền Nội các đưa bản tử diện thánh, mọi thứ do Ti Lễ giám thay mặt trình lên. Quy củ được làm ra, sắc lệnh trước kia mặc dù là do chúng ta dán, nhưng vẫn có người vượt qua trình tự đưa đến trước mặt Hoàng thượng, đây là không để Ti Lễ giám vào mắt, là tìm việc khiêu khích, gia đây không quen với tật xấu này của bọn họ. Lần này xử lý một hai chuyện tốt của Nội các, đối với những người khác cũng xem như cảnh cáo, sau này chỉ cần đề bản ở trong tay chúng ta, nên đưa lên Ngự án thì đưa, nếu là chuyện nhỏ, chúng ta có thể làm thay thì làm, dù sao thì thân thể Hoàng thượng quan trọng, không thể làm tổn hại đến thánh cung.”
Thừa Lương vừa nghe xong liền hiểu rõ ý của hắn, cái gì gọi là việc nhỏ chứ, lớn hay nhỏ đều không phải do Chưởng ấn quyết định à. Ti Lễ giám các triều trước đây tuy nở mày nở mặt, nhưng thực quyền trên tay cũng có hạn, đời này chỉ cần vững vàng nắm bắt, đó cũng là một cử chỉ sáng thế công ở vào thời này, lợi cả thiên thu.
“Cứ vậy đi, sau này ngay cả Nội các cũng phải kính chúng ta mấy phần. Chờ quy củ này vững vàng rồi, Trương Hằng Trương Thủ phụ đi gặp lão tổ tông, sợ là còn phải dập đầu với lão tổ tông đấy.”
Mấy người ở trong trực phòng tùy đường* cũng cười lên, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
*Tùy