Trương Hằng đi ra ngoài từ hoa viên của Từ Ninh cung, đi không được bao xa thì chạm mặt với Lương Ngộ.
Ti Lễ giám vẫn phô trương hiển hách dương dương tự đắc như thế, bên cạnh Thủ phụ đương triều chỉ có hai tiểu quan lại bưng sách đi theo, sau lưng Lương Ngộ lại là ba bốn Đường quan*, đồng thời thêm một đám thái giám làm việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Ý chỉ các trưởng quan bộ phận trung tâm như Thượng thư, Thị lang, bởi vì làm việc ở công đường tại các nha môn công sở mà gọi tên.
Tuyết trong Tử Cấm thành vẫn chưa tan, trên trời lộ ra ánh sáng mặt trời, người mặc duệ tát màu đỏ thẫm kia dẫn theo người từ đầu đường hẻm bên kia chậm rãi đi đến, mũ ô sa đè xuống rất thấp, bên dưới chiếc mũ vàng khảm ngọc là một đôi mắt thanh nhã thâm thúy, lại kiêu căng bức người.
Người còn chưa tới mà trên mặt hắn đã cười lên, kéo lấy giọng nói lười biếng nói: “Gần tới năm mới rồi, lại kiêm thêm năm sau Hoàng thượng phải đại hôn, đồ mà năm nay Đại Tiểu Lưu Cầu* tiến cống không ít. Vừa rồi Tứ Phương quán** hồi báo, nói sứ giả đã vào Kinh, gia ta tìm Trương đại nhân khắp nơi đây, không ngờ Trương đại nhân lại ở đây.
*Vương quốc Lưu Cầu là một vương quốc thống trị phần lớn quần đảo Ryukyu từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19. Các vua Lưu Cầu đã thống nhất đảo Okinawa và mở rộng lãnh địa vương quốc đến quần đảo Amami là một phần của tỉnh Kagoshima ngày nay, và quần đảo Yaeyama gần Đài Loan.
**Tứ Phương quán: Được thiết lập để sứ thần của các dân tộc thiểu số và sứ thần nước ngoài.
Trương Hằng nâng tay áo, gật đầu một cách khoa trương: “Trước đó là Thái hậu nương nương triệu kiến, ta đi về phía Bắc một chuyến. Đồ vật tiến cống những năm qua đều theo lệ, có công dụng gì thì về quản kho đó. Đồ tiến công giống như gấm lụa ngân lượng thì nên thu vào quốc khố, đồ tính vào sổ sách riêng dùng để chúc mừng đại hôn Đế Hậu thì thu vào Như Ý quán càng thích hợp hơn.” Trương Hằng cân nhắc nói xong, thấy Lương Ngộ mỉm cười không lên tiếng thì trong lòng không khỏi nhảy lên một cái. Cũng phải, bây giờ là thời đại gì mà còn chú ý tập tục cũ chứ? Ông ta lập tức đổi lời: “Có điều đã là đồ tiến công năm mới thì quy về chi phí đón Tết trong cung cũng không quá. Bây giờ trong cung tốn kém, mọi chuyện đều cần Lương Chưởng ấn bận tâm, không bột đố gột nên hồ, chuyện này ta biết. Theo ý ta, chẳng bằng giao cống cẩm cho Lương đại nhân quản lý, cũng tránh cho tốn nhiều tay chân. Bớt sai vặt trong việc công thì có thêm tiền về quốc khố, dù sao việc tiêu xài trong hậu cung thì Nội các không tiện hỏi đến, cũng không hiểu.”
Cái này vẫn khá giống tiếng người, Lương Ngộ nghiêng đầu dặn dò Tần Cửu An: “Nghe thấy lời Trương Thủ phụ nói chưa? Xử lý theo ý của Thủ phụ đại nhân đi.” Dứt lời, hắn cười cười với Trương Hằng, đủ kiểu bất đắc dĩ nói: “Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, Tử Cấm thành to lớn này nhiều miệng ăn như thế, mở mắt chính là tiêu tốn mấy vạn bạc. Còn có các nương nương chủ tử hậu cung, hôm nay muốn cái này, ngày mai muốn cái nọ, người nào cũng không dám chậm trễ. Lúc xuân thu thì còn tốt một chút, chỉ là chút y phục trang sức trái cây, đến đông hạ thì khó lường, dùng than dùng băng, có loại nào mà không hao phí hàng vạn! Ôi, phải nói thật, trong cung còn không bằng quan viên bên ngoài, người bên dưới tặng băng tặng than tỉ mỉ chu đáo. Triều đình thì đang lấy đồ ăn cắp, các tiểu quan thì có gan nịnh nọt cấp trên lại không có can đảm nịnh nọt Hoàng thượng, ngài nói xem có đáng giận không?”
Hắn ném đá giấu tay mà nói nhiều như vậy, Trương Hằng nghe thấy lại là một liều thuốc mạnh tỉnh mộng. Bây giờ làm quan trong triều, có người nào có thể minh bạch chính trực chứ? Tuy là xưa nay không nhận hối lộ nhưng chỉ cần Đông Xưởng muốn làm thì ngươi liền bị bôi đen như quạ, không trắng được nữa. Lương Ngộ không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, đã nhắc tới thì chứng tỏ hắn muốn động não trong chuyện này, Ti Lễ giám làm được rất nhiều chuyện bè cánh đấu đá, tiếp theo có thể lấy chuyện này ra làm cách hãm hại quan viên Nội các nữa hay không thì ai mà biết được!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Hằng đành phải thuận theo hắn mà liên tục gật đầu: “Lương đại nhân nói đúng, là đạo lý này…”
Lương Ngộ lại cười một tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thái hậu triệu kiến Trương đại nhân, đoán là vì chuyện lập Hậu đúng không? Hạ sính phải dùng đại lễ, Ti Lễ giám đã gấp rút chuẩn bị rồi, bất kể là ban ân chỉ lúc nào thì chúng ta một lát liền có thể khiêng ra được.”
Trương Hằng ồ lên một tiếng: “Việc này ta đang muốn chuyển lời cho Lương đại nhân đây, lúc trước Thái hậu đã lên tiếng, nhân tuyển Hoàng hậu có thay đổi, Thái hậu lại nhìn trúng tôn nữ của Từ Thái phó, dự định sắc lập Từ thị làm Hậu.”
Lương Ngộ do dự một lúc, kinh ngạc nói: “Thái hậu và Từ Thái phó từ trước đến nay không hợp nhau, sao lại lập tôn nữ của Từ Túc làm Hậu chứ, Trương đại nhân không phải là nghe lầm rồi chứ?”
Trương Hằng lại nói không sai: “Ta cũng lo nghe nhầm hỏng việc, lại hỏi Thái hậu một lần, nói chính là Từ thị, không sai chút nào.”
Như vậy xem ra, Nguyệt Hồi thật sự đã lừa gạt được Trương Thủ phụ rồi. Năng lực của nha đầu này thực sự không nhỏ, nhưng chuyện này xong rồi thì chỉ sợ là phiền phức cũng sắp nối đuôi tới.
Lương Ngộ nói được: “Nếu đã là ý của Thái hậu, vậy thì dựa theo đó mà làm đi! Đổi tên trên chiếu thư không khó, lúc nào tuyên chỉ, gia ta chờ tin của Thủ phụ đại nhân.”
Trương Hằng ngẫm nghĩ: “Dù sao cũng mười ngày nửa tháng, làm trước Tết để đón năm mới. Còn có một chuyện, Thái hậu nói Đông Tây lục cung phải có người vào ở, các cô nương vừa độ tuổi của nhà quan viên trên ngũ phẩm đều phải tham dự tuyển chọn. Ngoài ra còn cố ý nhắc đến Vũ Văn gia ở phía Nam, rất có ý cố tình thông gia.”
“Vũ Văn gia?” Lương Ngộ bừng tỉnh hiểu ra: “Cũng phải, nhà của những phiên vương khác họ kia hiếm có cô nương tiến cung làm phi. Thái hậu nương nương thật sự là một tấm lòng từ mẫu, nghĩ hết cách lôi kéo phiên vương cho Hoàng thượng, làm vững chắc triều cương đây.”
Cho nên nói, Thái hậu giống như thay đổi trong một buổi, mộng thấy tiên đế gia khóc là giả, mộng thấy Tiên đế gia nói nếu bà ta làm trái lại thì sẽ kéo bà ta xuống dưới mới là thật đúng không! Trương Hằng vẫn cười cười, lại tiếp tục hàn huyên hai câu rồi đi về phía phòng nghỉ ở phía Nam.
Một đường đi tới, tuyết đọng nhiễm vào vạt áo, Lương Ngộ nắm lấy nếp nhăn giũ giũ, nhạt giọng nói: “Những phiên vương khác họ đi là người kia đi theo Thái tổ giành lấy giang sơn, tuy nói thừa kế không còn thay thế được nhưng triều đình vẫn phải lấy lễ để tiếp đón.”
Dương Ngu Lỗ nói vâng: “Sùng Tông Hoàng đế khi đó từng có tiền lệ, không cần đón vào cung rồi mới phong Phi, thưởng phong hào cho mỗi nhà, các phiên vương lại đề cử nữ nhi thích hợp, xem như là ân điển trong cung. Đến lúc đó triều đình phái người tới tiếp ứng, nếu như hạ chỉ vào đầu xuân thì chuyện phải sang tháng 5 6 7 trong năm sau mới có thể làm xong.”
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Chờ đi, chờ nhân tuyển Hoàng hậu được định ra thì đến lượt ban bố ý chỉ cho các phiên vương. Còn chuyện ngày hôm nay, động tĩnh bên ngoài không được để lộ một chút nào vào Từ Ninh cung, nếu như Thái hậu ầm ĩ thì đám người hầu hạ trong Từ Ninh cung cũng đừng sống nữa. Còn chuyện phong Phi thì vẫn phải nghe theo chỉ thị của Hoàng thượng, đến lúc đó Ti Lễ giám, Đông Xưởng, Cẩm Y vệ đều phải điều người qua đó tiếp ứng… Phó Tây Châu, mấy ngày nay học thế nào?”
Dương Ngu Lỗ nói: “Hồi bẩm lão tổ tông, tiểu tử kia thông minh tài giỏi, Phùng Thản nói là một hạt giống tốt. Chỉ cần cẩn thận huấn luyện thì sao 3 5 năm chắc chắn sẽ là nhân vật xuất chúng của Đông Xưởng.”
Lương Ngộ không nói tiếp, tuy hắn không có cảm tình gì với đứa trẻ hoang kia nhưng nể tình Nguyệt Hồi, có thể thành tài cũng là chuyện tốt.
Từ đường hẻm đi về phía Bắc, phía trước chính là Lãm Thắng môn, lúc này có lẽ Nguyệt Hồi vẫn còn ở Hàm Nhược quán. Việc ngày hôm nay đã làm xong rồi, có thể về nhà ở hai ngày, mặc dù Hoàng đế nóng lòng bảo nàng tiến cung nhưng cũng phải để cho hắn thu xếp xong mọi thứ. Dù sao thì ngự tiền bỗng nhiên cho thêm một người, không sắp xếp thân phận cho thỏa đáng thì nội tình khó mà cân nhắc được. Trước mặt Hoàng đế, hắn không dám giấu giếm thân phận của Nguyệt Hồi nhưng ở bên ngoài thì che đậy một chút mới tốt, đây là nhận thức chung mà hắn và Hoàng đế đạt thành.
Việc quan trọng trong tay có nhiều hơn nữa thì hắn cũng phải đón Nguyệt Hồi về trước đã. Nhưng thật sự không rằng khi hắn vội vàng chạy tới Hàm Nhược quán thì Hoàng đế cũng ở đó.
Đế vương trẻ tuổi, đứng dưới ánh mặt trời đều có một sự phong lưu hàm súc, mắt phượng xếch lên và tóc mai đen rậm kia phác họa dáng vẻ thiếu niên này ra một sự đẹp đẽ khác.
Y đứng trước bậc thang, đang quay đầu chờ người bên trong đi ra. Nguyệt Hồi thay đổi bộ váy mà Thái hậu quen mặc kia, mặc lại áo bào cổ tròn quỳ hoa của nàng, Hoàng đến gọi nàng một tiếng, nàng ấy một tiếng đáp lại, vừa cài đai lưng vừa nói “Đến đây đến đây”, sự chung đụng thoải mái như thế, giống như dáng vẻ của hắn cùng đồng môn trong tư thục cùng ra cùng vào lúc Lương gia còn chưa gặp nạn.
Hoa viên của Từ Ninh cung và Từ Ninh cung cách nhau quá gần, đối diện Trường Tín môn chính là Từ Ninh môn, bởi vậy mà không đi được trên con đường hướng về phía Bắc, biện pháp duy nhất chính là đi ra ngoài từ Lãm Thắng môn rồi tiến vào Nghênh Hi môn, xuyên qua trực phòng của Ti Lễ giám, lách qua Từ Ninh cung.
Bọn họ đi tới, Lương Ngộ hơi dừng lại, hắn lách mình lui vào sau tường của Hàm