Giống nàng? Nguyệt Hồi cười đến ngượng ngùng, ngại vì y là Hoàng đế nên nàng không tiện nói lại, thế là nàng lấy đầu ngón tay sờ trên cặp mắt kia, nể mặt nói: “Không lẽ lại vậy, dáng dấp thực sự rất giống ta.”
Hoàng đế thấy nàng vui vẻ, bản thân cũng rất thích, y nói như đang tranh công: “Trẫm chọn rất lâu mới chọn trúng, đồ trang sức quá lộng lẫy thì không xứng với ngươi, trẫm cảm thấy tiểu kim ngư này rất tốt. Chờ ngươi thay đổi thành y phục của cô nương thì có thể mang, cây trâm này linh động, ngươi mang là thích hợp nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng nàng thích sự lộng lẫy hơn, người tầm thường cũng không để ý kiểu dáng có được không, chỉ cần đáng tiền thì chính là đẹp. Đáng tiếc đôi bên không đủ thân nhau, nàng không thể nói ra lời trong lòng, Hoàng đế cũng không hiểu rõ nàng. Nếu như đổi thành Tiểu Tứ thì nhất định sẽ chọn mẫu đơn vàng ròng khảm ngọc, cài ở trên tóc mới gọi là phú quý vô song.
Bất kể như thế nào, Hoàng đế tự mình lựa chọn là thể diện lớn, nàng phải nhận phần nhân tình này của y. Nguyệt Hồi nâng hộp khom eo với y: “Tạ ơn Vạn Tuế gia, ta rất thích cái này, trở về ta liền đeo lên.”
Hoàng đế thẹn thùng cười cười: “Còn có một chuyện, trẫm muốn hỏi ngươi một chút, trẫm sắp cưới Hoàng hậu rồi, rất nhanh trong cung còn sẽ có các phi tần, ngươi cảm thấy như vậy phù hợp không? Nam nhân quá nhiều thê thiếp có phải là khiến người ta cảm thấy không đứng đắn không?”
Chuyện đó còn cần phải nói à, lúc ấy khi Lương Ngộ dạy nàng nói những chuyện tuyển phi kia, nàng chỉ lo Hoàng đế tham thì thâm. Cả một đời của một người nào có sức lực lớn như vậy để ứng phó với nhiều nữ nhân đến thế. Huống chi thân thể Hoàng đế còn yếu, nếu như làm ẩu thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Con người Nguyệt Hồi không có gì tốt khác, chính là thật lòng đối xử với mọi người, nàng đầu tiên là giải sầu cho Hoàng đế một lần: “Ngài là người nào chứ, trên đời nào có đạo lý hậu cung Hoàng đế nhiều thì không hợp lý chứ. Người đời đều biết nhà đế vương phải khai chi tán diệp, không có hậu cung thì lấy đâu ra con cái, ngài làm đầy lục cung là chuyện nên làm. Có điều ngài cũng phải yêu quý thân thể của chính ngài, ngài không thể nhìn người này xinh đẹp, người kia cũng thích, vậy thì hỏng chuyện rồi. Giống như củi đốt nấu cơm, phải đều đặn, lửa quá lớn thì cơm sẽ khét, ngài hiểu ý của ta không?”
Hoàng đế chớp mắt, có thể thấy là nghe hiểu rồi.
Có đôi khi nàng nói chuyện thật sự không tính là lịch sự tao nhã nhưng trong sự thô bỉ lại mang theo sự thông suốt, y thích nghe cao kiến trúng tim đen của nàng. Nếu nàng đã có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của nhà đế vương, vậy thì đối với y cũng chưa chắc là thất vọng nhỉ, thế là y thử thăm dò mà hỏi nàng: “Tương lai ngươi có yêu cầu gì đối với việc lựa chọn phu gia không?”
“Yêu cầu?” Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút: “Không có, chỉ cần đối xử tốt với ta giống như ca ca là được. Ngài cũng biết ta khổ từ nhỏ, chỉ cần ăn đủ no mặc đủ ấm, không có nhiều yêu cầu õng ẹo như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế nghe xong, trong lòng liền mơ hồ rung động. Y quay đầu nhìn nàng, nàng dưới dưới ánh mắt trời sáng sủa, ngậm lấy ý cười nhìn qua Khôn Ninh cung ở xa xa, không có sự hâm mộ cực kỳ cũng không có sự kính sợ. Thật ra trong mắt nàng, Khôn Ninh cung cũng được, Càn Thanh cung cũng được, chính là tòa nhà lớn đến mức không biên giới, không còn gì khác.
Hoàng đế có ý riêng, y nói bóng nói gió: “Ở dân gian, phàm là kết thân thì cũng đều có điều lệ, phải là người quen nhờ người quen… trong hôn sự vẫn là người quen biết nhau thì đáng tin hơn.”
Nguyệt Hồi nói đúng: “Lỡ như tương lai có đánh nhau thì cũng là oan có đầu nợ có chủ.” Nói đến mức Hoàng đế nghẹn lời.
Nguyệt Hồi không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng quay đầu nhìn Hoàng đế: “Hôm nay nô tỳ phải xuất cung về nhà, chờ Chưởng ấn bên kia sắp xếp xong xuôi, nô tỳ liền vào hầu hạ ngài.”
Hoàng đế gật đầu: “Chắc là phải mất vài ngày, trẫm chờ ngươi vào.”
Nguyệt Hồi lại hỏi: “Ngài có muốn đồ gì ngoài cung không? Lúc ta vào sẽ mang một hai thứ hộ ngài, thuận tiện hơn việc để thái giám ra ngoài chọn mua.”
Chính là loại hương vị gia đình bình thường này, ngươi thiếu cái gì mất cái gì, ta mang tới cho ngươi. Nàng không coi y là Hoàng đế thiên hạ vạn vật đều ở trong tay, y cũng không xem nàng là nô tài. Bởi vì ở giữa có Lương Ngộ nên bọn họ ở một mức độ nào đó là bình đẳng, Hoàng đến còn nhớ rõ cảnh tượng đại bạn ôm y vào lòng trong đêm mưa to gió lớn. Lúc Nguyệt Hồi chưa thất lạc, toàn bộ thể xác linh hồn của nàng cũng ỷ vào Lương Ngộ như vậy, lưng dựa vào cùng một cây đại thụ, tự nhiên là gần gũi giống như đồng minh.
Hoàng đế nói không cần gì cả, chỉ trông mong nàng sớm tiến cung, ngoài miệng Nguyệt Hồi đáp lời, thật ra nàng muốn ở nơi trời đất rộng lớn bên ngoài hơn.
Nhưng mà không có cách nào khác, đến đây thì xem như ván đã đóng thuyền, cũng không cần có suy nghĩ khác nữa. Cũng may nàng là người ở đâu cũng được, thâm cung nhàm chán này, nàng cũng có thể ở trong trời đất này tìm ra niềm vui mới.
Nguyệt Hồi tạm biệt Hoàng đế, cắm tay vào ống tay áo đi về phía Bắc từ con đường phía Đông, tuyết ngừng rồi, mặt trời ló dạng, ánh nắng không có nhiệt độ, là một màu trắng, chiếu vào con đường hẻm từ Nam đến Bắc đều là một mảnh trắng toát. Nàng đưa tay đỡ mũ, mũ ấm của nội thị không ngăn được gió, từng hơi lạnh xuyên qua khe hở mũ ô sa mà đến, thổi lạnh đỉnh đầu nàng.
Nàng nhanh bước chân đi vào Trinh Thuận môn, nha môn Ti Lễ giám có thành cung xung quanh che chắn, trong sân này ngược lại có thể hưởng được một chút ấm áp. Ca ca có ở trong nha môn hay không nàng cũng không biết, dù sao thì nàng cũng vén rèm cửa lên chui vào. Trong phòng có để chậu than, lò Bác sơn xông cả phòng đầy mùi cây dầu rái, nàng nhìn một vòng, không có người, nàng đoán là chắc còn đang bận ở tiền triều rồi! Nàng rút cái hộp nhỏ kia ra từ trong tay áo, lấy mũ xuống chải đầu, cắm cây trâm kim ngư điểm ngọc lục bảo kia trên búi tóc ở đỉnh đầu.
Nàng lắc lắc đầu, hóa ra mắt của con cá này có chỗ huyền diệu, bên dưới gắn lò xo hình xoắn ốc nho nhỏ, đầu khẽ động là đôi mắt nhảy lên.
“Đôi mắt này… giống ta?” Nàng thở dài thở ngắn, xem ra ánh mắt của vị gia kia không tốt lắm. Có điều hoạt bát thì ngược lại rất hoạt bát, cắm vào trong tóc, ngay cả người cài cũng lộ ra sự lanh lợi. Chỉ là cây trâm xinh đẹp cắm vào kiểu tóc nam nhân, nhìn qua dở dở ương ương, không đẹp đến mức đó.
Nàng đang soi gương, mặt kính phản chiếu rèm cửa lay động, có người từ bên ngoài đi vào. Người đứng phía sau liếc thấy dáng vẻ làm điệu làm bộ của nàng thì cũng không nói gì, hắn chắp tay đứng đó, cứ vậy mà nhàn nhạt nhìn nàng.
Nguyệt Hồi xoay người lại, cười đùa tí tửng gọi một tiếng ca ca: “Huynh nhìn muội xem, có đẹp không?”
Lương Ngộ lạnh lùng nhìn lướt qua: “Mắt mở trừng trừng, rất giống muội.”
Nguyệt Hồi nghẹn lời, mắt mở trừng trừng? Đây không phải là khen nàng đâu! Có điều suy nghĩ của hắn thế mà cũng giống với Hoàng đế, nàng lại quay người quan sát, lúc này càng nhìn càng giống, quả thực là làm theo dáng dấp của nàng.
Đồ tốt thì phải cất đàng hoàng, nàng rút cái trâm cài đầu ra bỏ vào trong hộp: “Huynh không hỏi xem là lấy được ở đâu sao?”
Lương Ngộ ngồi vào phía sau bàn, tiện tay mở đề bản ra: “Nếu muội muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ta biết.”
Giọng điệu của hắn hôm nay không tốt, xem ra là không quá vui, Ti Lễ giám mỗi ngày phải xử lý đủ loại chuyện lớn nhỏ, tám phần là hắn lại gặp phải chuyện nào đó không vừa mắt rồi.
Nguyệt Hồi nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là Hoàng thượng thưởng, nói hôm nay muội làm việc rất tốt… ca ca, muội không có để xảy ra nhầm lẫn gì, đã dọa được Trương Thủ phụ rồi.”
Đương nhiên là Lương Ngộ biết, Trương Hằng từ trong vườn đi ra liền đụng phải hắn, một lần nói chắc như đinh đóng cột, không một chút hoài nghi về việc người triệu kiến ông ta trong Hàm Nhược quán là người khác. Nàng có năng lực, giọng nói này đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, cho nên Hoàng đế chào đón nàng…
“Chỉ thưởng một cây trâm như thế?” Ánh mắt hắn từ đề bản nâng lên, yếu ớt rơi vào trên cái hộp kia.
Nguyệt Hồi nói đúng vậy: “Muội cũng cảm thấy Hoàng thượng quá hẹp hòi, muội thay hắn làm chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì cũng thưởng cho muội một cục gạch vàng chứ, muội có thể tự mình mài ra một bộ trang sức.”
Nàng chỉ biết đến tiền, lại không rõ đạo lý càng ít càng đáng quý. Hoàng đế có của cải khắp thiên hạ, đừng nói là gạch vàng, ngay cả núi vàng cũng thưởng nổi, vì sao lại chỉ chọn một cây trâm nho nhỏ như thế, ngoại từ nói lời cảm tạ thì chỉ sợ cũng có ý dùng cái này để bày tỏ tình ý.
Nhưng mà Nguyệt Hồi là kẻ ngốc, trong cái đầu cứng ngắc đó của nàng ngoại trừ tiền và sắc thì không còn gì khác,