Siêu thị Tề Duyệt đang mua đồ chỉ mất 5 phút lái xe là đến nơi.
Lái xe mất 5 phút đồng hồ, lên tầng tìm người mất 2 phút.
Tổng thời gian không đến mười phút.
Tìm người chẳng có việc gì khó, bởi đây đây là kỹ năng mà Tống thư ký am hiểu nhất.
Bởi vì là khách quen của siêu thị, dường như những manh mối liên quan đến Tề Duyệt đều không làm khó được anh ta.
Tống thư ký đi phía trước Thẩm Mục Thâm, từ khu bán đồ ăn đi ra, liếc mắt một cái trong dòng người thấy bóng dáng của Tề Duyệt.
Chỉ là khi nhìn người đứng bên cạnh Tề Duyệt, có chút sửng sốt.
Nhanh chóng dùng hai giây liền nhớ lại thông tin của người đàn ông này trong trí nhớ.
Tiêu Triết - cháu ngoại của Cách Liệt Phất tiên sinh mà lần trước đã ân cần đối xử với Tề Duyệt trước mặt Phó tổng.
Dùng một câu để khái quát thì chính là tình địch của ông chủ anh ta.
Nếu để sếp trên của anh ta tâm tình không tốt nhìn được cảnh này, khả năng bão táp mưa sa tuyệt đối sẽ không rơi trên người Tề tiểu thư.
Bởi vậy cho nên trong nháy mắt kia, Tống thư ký không cần nghĩ ngợi, lập tức xoay người kéo Thẩm Mục Thâm quay trở lại lối đi cũ.
"Phó tổng, Tề tiểu thư có lẽ không ở tầng này, chúng ta lên tầng ba tìm đi.
"
Thẩm Mục Thâm bị Tống thư ký kéo bả vai, lùi lại phía sau hai bước, lập tức cúi đầu nhìn về phía tay Tống thư ký đặt trên bả vai.
"Tống, thư, ký.
" mỗi một câu chữ, giọng điệu lãnh đạm, dường như đã nhận ra điều gì.
Thông minh như Thẩm Mục Thâm, không cần nghĩ ngợi đến phản ứng của Tống thư ký, là ai cũng đều đoán ra được tình huống xảy ra.
Tống thư ký lập tức buông lỏng tay, lùi lại phía sau hai bước, ý định kêu Phó tổng bình tĩnh lại, nói, "Phó tổng, có lẽ Tề tiểu thư chỉ đang cùng người quen nói chuyện mà thôi."
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm chợt tắt, nghe được lời nói này, không cần hoài nghi cũng đoán được là có chuyện gì.
Lấy tay đẩy Tống thư ký đang che trước mặt, đi tới gian hàng hoa quả.
Rõ ràng có rất nhiều người ở đó, nhưng Thẩm Mục Thâm chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được người đang mặc chiếc áo dài màu hồng nhạt, quấn chiếc khăn quàng cổ màu trắng, tóc thả xõa ngang vai, tỏa hơi thở điềm tĩnh chính là Tề Duyệt.
Mỗi lần đứng ở xa nhìn Tề Duyệt, ở nơi cô không nhìn thấy, lại làm hắn thấy thưởng thức.
Không thể phủ nhận, so với những bức tranh được đấu giá hàng trăm vạn, Thẩm Mục Thâm cảm thấy nhìn Tề Duyệt càng thêm cảnh đẹp ý vui.
Mà loại cảm giác này, ngay cả Thẩm Mục Thâm cũng không rõ từ khi nào nó đã bắt đầu.
Lại càng không biết vì sao, mỗi lần nhìn Tề Duyệt cười khiến hắn cảm thấy bình thản, nhưng đồng thời cũng khiến tốc độ tim hắn đập nhanh.
Loại tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn này...
Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy người bên cạnh Tề Duyệt, con ngươi trong phút chốc chợt tắt.
Hắn nhớ được, cái người kia chính là cháu trai của vị họa sĩ, chính là một tên tiểu bạch kiếm.
Hai người đang cười cười nói nói, không biết Tề Duyệt đang nói về vấn đề gì.
Tuyệt đối không cần nói cho hắn biết, hai người kia đang vui vẻ cùng nhau đi siêu thị!
Hơi thở trên người Thẩm Mục Thâm so với nhiệt độ không khí còn muốn rét hơn.
Khiến người đi đường tránh né, không ai dám chắn đường hắn đi.
Tống thư ký nhìn gói bánh quy trong tay sếp trên nhà mình, hoàn toàn đã biến dạng, mà người chủ quán bán hàng đứng ở xa nhìn bọn họ, nhìn ánh mắt kia của bác gái dường như muốn nói lại thôi.
Tống thư ký lập tức làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó lấy ví rút ra một tờ tiền, dùng khẩu hình miệng nói --- chúng tôi sẽ mua.
Mặc dù nói như thế, người bán hàng vẫn đứng ở nơi thật xa nhìn hai người chằm chằm.
Sợ vạn nhất hai người chạy mất, nhưng đồng thời cũng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Dù sao thì....
Người bán hàng nhìn thấy bộ tây trang trên người, áp suốt người đàn ông quá lớn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ ở cách đó không xa.
Động tác rõ ràng như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi 2 phút, người bán hàng đã bổ não ra đoạn tình cảm drama giữa ba người.
Tề Duyệt và Tiêu Triết số lần gặp mặt nhau không nhiều, nhưng căn cứ vào hành vi bên ngoài của Tiêu Triết đối với cô, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Cho nên ở lần gặp mặt thứ hai, Tề Duyệt đã gián tiếp nói cho anh ta biết, cô là phụ nữ đã kết hôn.
Tiêu Triết là người không tồi, lúc đầu biết được chuyện này có lẽ hơi xấu hổ, nhưng hiện tại anh ta đã bình thường trở lại.
Lần thứ ba gặp mặt này, Tề Duyệt cho rằng chỉ cần đơn giản chào hỏi qua như vậy liền tạm biệt, nhưng Tiêu Triết lại nhắc đến công việc với cô.
Tiêu Triết cũng đã nói với cô, quán cafe của anh ta có dự định mua một lượng lớn tranh vẽ, giá cả không thành vấn đề, chủ yếu là tranh phong cảnh.
Cũng một tháng trước, Tiêu Triết nói với Tề Duyệt, anh ta coi trọng bức họa kia của cô.
Anh ta thực sự rất thích nó, nếu Tề Duyệt không có ý định bán đi, nhưng nếu có, giá cả có thể thương lượng với cô.
Đương nhiên, Tiêu Triết cũng không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, dù sao đối phương cũng là phụ nữ mang thai.
Tiêu Triết biểu cảm nghiêm túc, thái độ thành khẩn.
Nếu Tiêu Triết đã không có ý tứ khác, chuyện này đối với Tề Duyệt mà nói chính là một con đường hội họa khác của cô, cho nên cô cũng không có trực tiếp cự tuyệt, mà nói, "Tối nay tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này, ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục thế nào? "
Tiêu Triết cười nói, "Dù sao quán cafe tôi cũng gần đây, khi nào cô muốn bán thì có thể kêu người mang đến chỗ tôi cũng được."
Tề Duyệt gật đầu.
Sau đó trước khi nói lời từ biệt, Tiêu Triết nói, "Chừng nào tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, nhớ nói với tôi.
Tôi khẳng định sẽ cho đứa nhỏ một cái hồng bao lớn."
Tề Duyệt thoáng mỉm cười, "Tôi nhất định sẽ không quên."
Sau đó Tiêu Triết giúp Tề Duyệt đẩy xe chở hàng ra, lúc Tề Duyệt đang muốn tiếp tục mua sắm, bỗng nhiên cảm giác lạnh gáy, sau lưng hình như có người nhìn chằm chằm.
Ánh mắt so với đèn oto còn muốn sáng hơn.
Tề Duyệt cau mày quay đầu đối diện với ánh mắt của kẻ gây sự.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Tề Duyệt ngẩn ra.
Là Thẩm Mục Thâm, anh ta làm sao lại ở đây?
Không, phải nói là, tại sao hắn ta lại dùng ánh mắt "chân thành" ấy nhìn cô? Giống như cô làm chuyện gì ngang trái bị hắn bắt được.
Tề Duyệt nghĩ tới người vừa đứng bên cạnh liền minh bạch.
Thẩm Mục Thâm buông lỏng gói bánh quy, đối mặt với Tề Duyệt đang cau mày, bước chân dài đi qua chỗ Tề Duyệt.
Tống thư ký nhìn thấy sếp không còn miết túi bánh quy nữa, dưới cái nhìn chăm chú của người bán hàng, yên lặng cầm gói bánh quy đi đến quầy thu ngân tính tiền.1
Quên đi, anh ta vẫn nên ngồi trong xe đợi thì hơn, nhìn Phó tổng và Tề tiểu thư dường như có nhiều tâm sự muốn nói.
Thẩm Mục Thâm đứng cách Tề Duyệt một khoảng bước chân.
Đôi mi thanh tú của Tề Duyệt nhíu