Sau khi Tề Duyệt lên xe, nhìn thấy ghế sau để gói đựng món điểm tâm.
Đây chính là đồ mà Thẩm Mục Thâm nói muốn đưa cho cô.
Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký cùng lên xe, chẳng qua là Tống thư ký lái xe, Thẩm Mục Thâm ngồi trên ghế sau, cùng ghế với Tề Duyệt.
Mà gói điểm tâm bên cạnh khiến người khác không thể bỏ qua được.
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt nói, "Mang cho cô."
Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, cô nhớ rằng đã kêu hắn mang về công ty.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm nói, "Món điểm tâm này rất ngọt, tôi và Tống thư ký đều không thích.
Nếu như cô không muốn, sau khi xuống xe có thể thuận tay ném đi.
Biểu cảm trên gương mặt Tề Duyệt khẽ biến, Thẩm Mục Thâm sẽ đều như vậy.
Hắn đưa cho cô, nếu cô không cần thì chính là trực tiếp ném đi, dây chuyền lần trước cũng thế.
Giống như là...!Dự đoán được cô sẽ không ném đi.
Trên thực tế, cô thật sự không phải là người lãng phí.
Trên đường từ siêu thị trở về, ỷ vào việc giúp Tề Duyệt mang đồ đến căn hộ, Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký trực tiếp ngồi xuống ghế sofa Tề Duyệt, không hề có ý định rời đi.
Tề Duyệt đi lấy nước rót cho họ hai cốc nước, đưa tới trước mặt hai người, liếc mắt đánh giá hai người một cái.
"Hai người, không dự định đến công ty sao?"
Thẩm Mục Thâm cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, nhàn nhạt nhịn thoáng qua Tề Duyệt, "Hôm nay muốn nghỉ ngơi nửa ngày."
Lời vừa nói ra, biểu cảm Tề Duyệt và Tống thư ký giống như nhìn thấy quỷ.
Máy móc điên cuồng làm việc gần đây thay đổi rất nhiều, thường xuyên tan làm sớm, đang làm việc buổi trưa nói muốn nghỉ nửa ngày, thật sự không phù hợp với tính cách của Thẩm Mục Thâm.
Thật không thể tưởng tượng được.
Nếu đã nói như vậy, việc có thể khiến Thẩm Mục Thâm nghỉ làm rốt cuộc là chuyện gì?
Tề Duyệt hơi trầm mặc, đem cỗ cảm xúc khác lạ trong lòng tận lực ép xuống, tận lực không đem lý do không nhìn thấu Thẩm Mục Thâm tránh suy nghĩ nhiều.
"Tối hôm nay tôi có kêu dì Lưu làm thêm vài món ăn, Tống thư ký tối nay cũng ở lại cùng dùng cơm." Tề Duyệt nhìn về phía Tống thư ký.
Tống thư ký cười nói: "Không cần đâu Tề tiểu thư, còn nửa ngày nữa, tôi định quay trở về nghỉ ngơi." Nói xong nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, "Phó tổng, tôi sẽ về trước, ngày mai gặp ngài ở công ty."
Tống thư ký trước sau vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng đáy mắt bùng lên ngọn lửa như đang nói với Thẩm Mục Thâm, Phó tổng, ngài mau nhìn xem, tôi đã để lại thế giới riêng cho hai người, ngày mai có phải nên cho anh ta nghỉ không?
Nhìn theo Thẩm Mục Thâm, ánh mắt này dường như là uy hiếp.
Ánh mắt híp lại, Tống thư ký cảm nhận được sát khí trong khóe mắt ấy, nhắn nhủ lại với Thẩm Mục Thâm, "Sếp cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi ngày mai chăm chỉ đi làm."1
Sau khi được phê chuẩn, Tống thư ký lập tức đứng lên, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, khóe miệng hơi cong nói, "Vậy Phó tổng, tôi xin phép về trước."
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Sau khi Tống thư ký rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm.
"Đến giờ ăn cơm tối vẫn còn mấy tiếng nữa, anh có muốn về ngủ một chút không?".
Tề Duyệt lời nói uyển chuyện muốn đuổi người đi.
Ai biết Thẩm Mục Thâm lại ôm ngực, dựa lưng vào ghế sofa, nâng lên đôi mắt, đối diện với Tề Duyệt, chậm rãi lộ ra ý cười.
"Giữa trưa khách sạn ăn không nhiều, nên giờ đói bụng."
Đói bụng? Sao cô cảm thấy hắn chính là không muốn rời đi nhỉ?
Tề Duyệt không trả lời, đi lên phía trước bàn ăn, lấy những đồ vừa mới mua ra.
Thẩm Mục Thâm nhị bóng lưng của Tề Duyệt, sau đó nhị về phía tường treo chìa khóa, thoáng trầm tư suy nghĩ.
Hắn đang suy nghĩ, làm thế nào dưới tình huống Tề Duyệt không phát hiện, lấy chìa khóa đi một cách không ai hay biết.
Tề Duyệt cầm từng gói to bánh ngọt, còn có những hộp sữa để trên bàn trước mặt Thẩm Mục Thâm.
Ngẩng đầu, Tề Duyệt thất được rõ ràng tươi cười của Thẩm Mục Thâm dần biến mất, cô mỉm cười nói: "Nếu anh đói bụng có thể ăn cái này, bằng không tôi có thể cho anh mượn phòng bếp."
Sắc mặt Thẩm Mục Thâm hơi trầm xuống, thái độ không giống với Tề Duyệt, lấy tốc độ "mắt thường có thể thấy được"
Tầm mắt dừng lại bánh mì sữa được đặt trên bàn, ánh mắt dần trở nên tối.
"Cô đối với việc cùng cô đi siêu thị có thành kiến gì sao?"
Nghe vậy, nụ cười trên môi Tề Duyệt dần tắt, "Anh không cần đối tốt với tôi như vậy, tôi thấy không được tự nhiên.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Đầu Ngọt Ngào
2.
Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.
Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Thẩm Mục Thâm càng đối tốt với cô, càng khiến cô sợ hãi.
Ngay từ đầu, cô còn cho rằng là vì đứa nhỏ, nhưng dần dần, lý do này ngày càng khiến cô nghi ngờ.
Thẩm Mục Thâm không tiếc tiền nhà to cửa rộng lại đến tiểu khu phố thông này ở.
Sau khi chuyển nhà, tan ca về nhà cũng càng ngày đúng giờ, đêm Giáng sinh còn ôm cô an ủi.
Không thể nghi ngờ Thẩm Mục Thâm chính là một người lạnh lùng, hành vi lúc đó ở trước cửa, lúc đó cô căn bản không để ý, cũng không suy nghĩ đến chuyện đó.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm dần trở nên sâu thẳm không thấy đáy.
Tâm tình phiền muộn.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thẩm Mục Thâm mới trầm thấp lên tiếng nói, "Đối với cô không tốt, cô trong lòng cũng mắng tôi.
Đối tốt với cô, cô lại không cảm thấy tự nhiên.
Người ta vẫn nói lòng dạ phụ nữ không thể nắm bắt, đến ngày hôm nay tôi mới được lĩnh ngộ."
Tề Duyệt lấy tay che chắn, cô vốn dĩ không phải muốn nói chuyện với hắn về vấn đề này.
"Anh không dễ dàng đối tốt với người khác." Giọng nói có chút ảo não.
Thẩm Mục Thâm nghe vậy đứng lên, mặt không biểu cảm nói, "Được rồi, nếu cô cảm thấy tôi đối tốt với cô không phải là hành vi bình thường.
Vậy cô muốn tôi phải làm như thế nào?"
Tề Duyệt trầm mặc.
Sau nửa ngày mới nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta rõ ràng.
Dù sao cũng đã ly hôn, không phải là vợ chồng, cũng chỉ là..." Tề Duyệt ngừng lại chỉnh sửa lại từ ngữ, "Bạn bè bình thường, không cần thiết phải đối xử với đối phương quá tốt."
Tay Thẩm Mục Thâm nắm lại thành quyền, ánh mắt u ám, dường như có một cỗ khí ngăn ở ngực.
Làm bạn bè bình thường, Tề Duyệt sợ hắn không biết đối đãi với bạn bè bình thường như thế nào.
Bạn bè bình thường có thể khiến hắn chuyển nhà?
Bạn bè bình thường có thể làm cho hắn bộc lộ bản tính độc miệng?
Bạn bè bình thường có thể khiến hắn tốn nhiều công sức như vậy?
Bạn bè bình thường có thể khiến hắn trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều đúng giờ tan ca trở về ăn cơm?
***
Cô có phải đối với bốn chữ "bạn bè bình thường" có hiểu lầm gì không?
Tề Duyệt rõ ràng đã phát hiện ra điều gì, bằng không sẽ không đột nhiên muốn đem quan hệ hai người làm rõ.
Phương pháp tiếp cận đối với Tề Duyệt hoàn toàn không có hiệu quả.
Cầm lấy áo khoác trên sofa, Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn Tề Duyệt một cái, "Như cô mong muốn."3
Dứt lời xoay người đi ra ngoài, Tề Duyệt sững sờ.
Tận đến khi Thẩm Mục Thâm rời đi, Tề Duyệt mới thầm hít một hơi nhìn về vị trí ban đầu cô vừa mới tránh.
Đi tới trước cửa, chuẩn bị đem cửa căn phòng đóng lại, nhìn về phía cửa nhà đối diện, tầm mắt nhìn nửa phút đồng hồ.
Thẩm Mục Thâm, tức giận sao?
Quay trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn gói điểm tâm, quyết định lấy chiếc bánh ngọt ra.
Là một chiếc bánh dâu tây được làm tinh xảo.
Dùng muỗng nhỏ lấy một ít, trong vị ngọt mang theo hương dâu tây, ngọt mà không ngấy.
Thật sự, vô cùng hợp với khẩu vị của phụ nữ mang thai.
Bình thường, Thẩm Mục Thâm sẽ đều mang một ít điểm nhỏ trở về.
Mỗi lần mang về đều thình lình hoặc bất ngờ, đều là loại cô thích ăn.
Đủ loại biểu hiện bên ngoài, khiến cho cô không thể không nghi ngờ, Thẩm Mục Thâm có phải đối với cô thật sự nảy sinh ra tình cảm nam nữ không...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền lắc đầu phủ nhận, cười cười, "Làm sao có thể có chuyện này,