Thẩm Mục Thâm đã đồng ý với ông nội Thẩm sau Tết Nguyên Tiêu sẽ quay trở về Thẩm gia, cho nên bảy giờ ngày 19 hai người đến nhà cũ.
Cùng Thẩm Mục Thâm đi vào nhà cũ, lúc nhìn thấy Tề Noãn trong phòng khách, Tề Duyệt hơi sửng sốt.
Thần sắc Thẩm Mục Thâm bên cạnh bình tĩnh, dường như đã dự liệu được từ trước, không có nửa điểm kinh ngạc, hạ giọng nói với Tề Duyệt bên cạnh, "Cứ coi như là người qua đường, đừng để ý đến lời nói của cô ta.
Nếu không chúng ta hiện tại lập tức rời đi."
Tề Duyệt lắc đầu, Thẩm lão gia đang nhìn qua.
Tuy rằng ý cười đã phai nhạt đi nhiều, nhưng cũng không cho sắc mặt tốt.
"Đến rồi, ngồi đi, cả nhà bắt đầu ăn cơm." Thẩm lão gia hiển nhiên đem chuyện lúc trước của Tề Duyệt bỏ qua, ngay cả chuyện Tề Duyệt lừa hôn.
Tề Duyệt và Tề Noãn liếc mắt nhìn nhau, Tề Duyệt bình tĩnh dời đi tầm mắt.
Ngồi xuống, mọi người bắt đầu dùng đồ ăn.
"Chuyện quá khứ, không cần ai nhắc lại nữa." Thẩm lão gia ngồi ở vị trí chủ toạ, khí thế vẫn uy nghiêm như trước.
Mỗi người Thẩm gia dường như cũng đoán được kết quả này.
Tất cả không có nửa điểm ngoài ý muốn.
Dựa theo phân tích của Hải Lan đối với nữ chính mà nói, dưới tình huống này, Tề Noãn sẽ lộ ra biểu cảm uỷ khuất.
Nhưng ngoài dự kiến của Tề Duyệt, Tề Noãn thoải mái cười, không có một tia uỷ khuất.
Tề Duyệt có chút ngoài ý muốn.
Bữa cơm qua đi, Thẩm lão gia muốn cùng Tề Noãn hàn huyên về người bạn cũ.
Mà Thẩm Mục Thâm bị bà Thẩm kéo đi tản bộ.
Thẩm Mục Thâm trước khi đi kêu Tề Duyệt về phòng trước chờ anh, sau đó cất bước rời khỏi nơi đó.
Trở về phòng, đương nhiên là phòng ngủ ở nhà cũ.
Nếu Tề Duyệt ở lại phòng khách quả thật sẽ rất xấu hổ.
Tề Duyệt ở trong phòng ngủ chơi di động một hồi, cửa phòng vang lên, Tề Duyệt đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm lão phu nhân.
"Bà Trần, có việc gì sao?"
Thẩm lão phu nhân nhìn Tề Duyệt, sau đó cười nói, "Không có, chỉ là có chút tò mò, cho nên tới hỏi cháu.
Từ khi nào cháu và Thẩm Mục Thâm làm hoà với nhau vậy."
Thẩm lão phu nhân nói lời khách sáo, quan sát phản ứng của Tề Duyệt.
Tề Duyệt cũng không ngốc, Thẩm Mục Thâm bảo vệ cô, cô cũng không tự đào hố chôn anh.
"Bà Trần cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ như vậy chứ.
Hơn nữa..." Tề Duyệt thoáng dừng một chút, "Hơn nữa bà Trần hẳn nên rất rõ lập trường của mình mới phải."
Thẩm lão phu nhân nhíu mi, "Ồ, tôi khi nào biểu lộ lập trường của mình, sao tôi không biết?"
Tề Duyệt mỉm cười, "Nếu tôi đoán không sai, tý bà sẽ đi tìm Tề Noãn?"
Biểu cảm nhàn nhạt của Thẩm lão phu nhân dừng lại, hơi híp mắt, "Thẩm Mục Thâm nói cho cô biết?"
Ý cười Tề Duyệt chưa giảm, "Rõ ràng, cho nên bà Trần cũng thu hồi lòng hiếu kỳ giữa tôi với chồng tôi đi, bằng không tôi sẽ dễ dàng hiểu rằng bà Trần có ý đồ gây rối."
Thẩm lão phu nhân nhìn chằm chằm Tề Duyệt hồi lâu, ý đồ từ nụ cười nghiêm túc của Tề Duyệt tìm kiếm được manh mối.
Nhưng Tề Duyệt không lộ một chút sơ hở.
Thẩm lão phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, "Tôi cho rằng trong cái nhà này, chuyện không liên quan đến chính mình chính là cô.
Đối với cái gì cũng tỏ vẻ thờ ơ, dường như tôi đã xem nhẹ cô."
Trong một năm rưỡi qua, biểu hiện của Tề Duyệt làm cho bà ta dần quên đi cảm giác tồn tại của cô.
Tề Duyệt đối với chuyện lớn nhỏ của Thẩm gia cũng không quan tâm.
Cho dù lần này là chuyện của Tề Noãn, cô cũng biểu hiện giống như trước.
Lời nói của Thẩm lão phu nhân.
Khiến Tề Duyệt cũng cảm thấy bản thân cô là người lạnh lùng, không phủ nhận gật đầu, "Trước kia quả thật nhiều chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng mà khi dễ lên đầu của tôi, vậy thì không phải là chuyện không liên quan đến tôi rồi."
Thẩm lão phu nhân thu hồi nụ cười, cằm nâng lên, trong hơi thở tản ra cao ngạo, không còn ngụy trang nữa.
"Quả nhiên, ở Thẩm gia, không có ai là người đơn giản."
Tề Duyệt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không có nửa điểm biến hoá.
"Cảm ơn đã khích lệ." Ở cùng với Thẩm Mục Thâm lâu, Tề Duyệt cảm thấy bản thân bất kể là kỹ thuật diễn hay lời kịch bản tâm cơ, cô đều được lên level mới, ngay cả da mặt cũng dày theo.
Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Lúc quay người lại đến cầu thang, thấy được Thẩm Mục Thâm đang đứng ở đó.
Ngẩn người, nhưng lập tức tiếp tục đi tới chỗ Thẩm Mục Thâm.
Xuống cầu thang, đi qua bên người Thẩm Mục Thâm, cười lạnh một tiếng, "Vợ của cậu so với suy nghĩ của tôi thì mưu mô hơn tôi tưởng."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, cong môi nhíu mày nói, "Bà châm ngòi ly gián cũng nên nhìn người đi chứ.
Đừng tưởng ai cũng giống như ông nội dễ lừa như vậy.
Trong cái nhà này, ai chẳng biệt bà có bao nhiêu cái đáng khinh"
Thẩm Mục Thâm tuyệt nhiên không nể tình.
"Cậu...!" Bước chân Thẩm lão phu nhân dừng lại, trừng mắt nhìn Thẩm Mục Thâm, lập tức nở nụ cười.
"Nếu như có bản lĩnh, cậu cho ông nội cậu thấy bộ mặt thật của tôi đi." Nói xong, đi xuống cầu thang.
Tề Duyệt nhìn có chút sững sờ, cô còn luôn cho Thẩm Mục Thâm đối với Thẩm lão phu nhân vẫn luôn duy trì mặt ngoài hoà bình, nhưng hiện tại, đã không hẳn vậy.
Có lẽ cho tới bây giờ, Tề Duyệt đều chưa từng thấy hai người so đo trong trường hợp này.
Thẩm lão phu nhân từ ái, sở hữu công phu diễn kịch, đều diễn cho Thẩm lão gia nhìn.
Thẩm Mục Thâm vào phòng, đem cửa đóng lại, nhìn về phía Tề Duyệt, đôi với ý cười khiến Tề Duyệt không thể nào coi như không thấy.
"Anh cười cái gì, đừng nói là đến anh cũng cảm thấy tôi tâm tư phức tạp nhé?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, nhìn Tề Duyệt, đồng thời ý cười trong mắt càng đậm, nói, "Vốn dĩ anh còn lo lắng những người khác sẽ tìm em gây phiền toái.
Nhưng hiện tại xem ra là anh lo lắng dư thừa, hiển nhiên đã quên mất em chính là nhím nhỏ.
Nhìn qua chính là loại vô hại đáng yêu, nhưng ai muốn khi dễ em, gai trên người sẽ dựng thẳng lên."
Lần này nghe Thẩm Mục Thâm so sánh, xém chút nữa Tề Duyệt cũng coi bản thân là nhím nhỏ trong miệng anh thật.
Tề Duyệt lườm anh một cái, "Anh cười vì chuyện này?"
Thẩm Mục Thâm đi đến trước mặt Tề Duyệt, cách một khoảng.
Cảm giác được áp bách, Tề Duyệt hơi lui về phía sau hai bước.
Ai biết Thẩm Mục Thâm cũng bước tới một bước lớn hơn, so với ban này khoảng cách bây giờ còn gần hơn.
"Anh cười là vì anh cảm thấy tâm trạng bây giờ rất tốt.
Mà tâm trạng anh tốt là vì xưng hô của em vừa rồi đối anh." Tiếng nói trầm thấp, ý cươi còn lớn hơn.
Trong lúc nhất thời Tề Duyệt không nghĩ ra được bản thân vừa nói cái gì.
Hiện tại cô chỉ biết, người trước mặt này --- dựa quá gần vào cô.
Lùi lại về phía sau hai bước, tim đập rộn lên nhưng vẫn xụ mặt nói, "Anh đừng tới gần nữa, nãy tôi với xưng hô cái gì với anh sao?"
Từ lúc anh đến bên ngoài, cô nói chuyện với anh không vượt quá năm câu đâu.
Thẩm Mục Thâm lặng lẳng chăm chú nhìn Tề Duyệt vài giây, mí mắt khẽ nhếch, ý cười trong mắt càng sâu, không khí có chút khô nóng.
"Hai chữ lão công* khi nãy gọi dễ nghe như vậy.
Em gọi lại lần nữa đi."
*Chồng:)) này chắc ai cũng biết rồi
Tề Duyệt: "......"
Trong nháy mắt mặt Tề Duyệt đỏ lên, nhớ tới những lời vừa nói với Thẩm