"Khỏi cần chào hỏi, lần sau gặp mặt cứ coi như không thấy đi."
Mỗi một lần Thẩm Mục Thâm luôn có thể vừa vặn xuất hiện, đối với chuyện này Tề Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt: "Chúng ta đi."
Thẩm Mạnh Cảnh đứng lên, xoay người nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, khóe môi từ đầu đến cuối mang theo nụ cười yếu ớt.
"Chúng ta là người một nhà, sao có thể coi như không thấy được?"
Trong nụ cười ẩn chứa con dao, người vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
Thẩm Mục Thâm nhíu mi, khinh bỉ một tiếng, "Vậy lần sau chú hai mà nhìn thấy tôi, ngàn vạn lần nhớ tới chào hỏi."
Nụ cười của Thẩm Mục Thâm, không biết vì sao, kết hợp với giọng nói kia, có thể phiên dịch lại là – lần sau gặp, nhớ đi tới thỉnh an*.
*Hỏi thăm sức khỏe
Thẩm Mạnh Cảnh không ngu ngốc đến nỗi không nghe ra được ý tứ của Thẩm Mục Thâm, làm như không để ý, cười nói.
"Thẩm Mục Thâm, miệng của cháu vẫn trước sau như một tổn thương người khác như thế."
Nơi này không có người khác, chỉ có Tề Duyệt, diễn cũng không gần nhập tâm.
Cho nên Thẩm Mạnh Cảnh cũng không có tiếp tục trình diễn tiết mục hai chú cháu hài hoà.
Nụ cười của Thẩm Mục Thâm dần dần trở nên lạnh lùng xa cách, tiếng nói dần trở nên âm trầm, "Cho nên không cần Thẩm tiên sinh đừng dùng từ một nhà này.
Ngoại trừ quan hệ huyết thống, chúng ta chính là đối thủ."
Sau đó khoé miệng cười nhẹ, mang theo vài phần trêu tức, "Đương nhiên, chú cũng không phải là đối thủ của tôi, đó là điều chắc chắn.
Dù sao ngành mà chú quản lý nhiều năm như vậy cũng chỉ đứng ở thứ hai, thứ ba.
Có năng lực gì mà cạnh tranh với tôi."
Miệng này của Thẩm Mục Thâm, thật là...
Tề Duyệt nhìn sắc mặt của Thẩm Mạnh Cảnh, quả nhiên đúng như cô suy nghĩ.
Cho dù có ngụy trang thế nào đi chăng nữa, vẫn lộ ra sơ hở, sắc mặt trở nên âm trầm trong nháy mắt.
Tuy rằng vẫn độc miệng như trước, nhưng Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy lời nói của anh đối với Thẩm Mạnh Cảnh khiến trong lòng cô vui vẻ không thôi.
Thẩm Mục Thâm nói xong, một lúc sau nhìn về phía Tề Duyệt, mỉm cười, "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Tề Duyệt đứng dậy, đối với Thẩm Mạnh Cảnh thoáng gật đầu, tỏ vẻ lần sau gặp.
Ra khỏi quán cà phê, ánh mắt Thẩm Mạnh Cảnh lướt qua trừng Thẩm Mục Thâm, sau đó anh nhìn về phía Tề Duyệt nói, "Em cũng lễ phép thật đấy, trước khi đi còn muốn chào chú ta một tiếng."
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh, bất đắc dĩ cười.
Đây là cách đối nhân xử thế của cô.
Chuyện vừa mới xảy ra, khiến Tề Duyệt không khỏi lo lắng, "Anh nói chú ta như vậy, không sợ chú ta sẽ ngáng chân anh à?"
Thẩm Mục Thâm thờ ơ nói, "Em cho rằng anh không nói như vậy, chú ta sẽ thôi không ngáng chân anh?"
Tề Duyệt nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
"Đằng nào cũng ngáng chân anh, vì sao anh không thể khiến bản thân thoải mái một chút.
Dù sao chú ta ngáng chân nhiều như vậy, cũng không thể lật đổ anh.
Hoàn toàn chỉ làm cho công việc buồn tẻ của anh tăng thêm chút khiêu chiến mà thôi."
Thần sắc Thẩm Mục Thâm thản nhiên, khóe miệng khẽ cong, trong ánh mắt ánh lên thần thái tự tin.
Tề Duyệt sững sờ, trong nháy mắt ấy, Tề Duyệt cảm thấy cho dù Thẩm Mục Thâm rời khỏi Thẩm thị, anh cũng có thể ở nơi khác tỏa sáng.
Cho dù là ở nơi nào, Thẩm Mục Thâm sẽ đều là người xuất sắc nhất.
"Nhưng mà, nãy còn đang suy nghĩ muốn cho em ở quán cà phê một đoạn thời gian, nhưng hiện tại, nhiều chuyện thế này, vẫn là quên đi." Dường như Thẩm Mục Thâm cũng triệt để từ bỏ ý niệm này.
"Không yêu cầu tôi đến đó nữa à?" Thay đổi suy nghĩ cũng thật nhanh.
"Em vẫn nên tự tìm việc gì đó để giải trí, nhưng vẫn là câu nói trước, dân cư sống ở đây nhiều, tương đối nguy hiểm.
Em đừng đi lại nhiều, bạn bè thì có thể, ngoại trừ những tên đàn ông rắp tâm hại người."
...Còn quản giới tính kết bạn của cô, Tề Duyệt thật sự không còn lời nào để nói tiếp.
Đi đến nhà hàng Trung Quốc Thẩm Mục Thâm nói, "Em có muốn gọi Hải Lan qua không?"
Tề Duyệt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh, "Hải Lan?"
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm nhìn con đường phía trước, nói, "Toà nhà cao tầng của Lăng thị đặt ở khu đô thị.
Dù sao đó cũng là đoạn đường phồn hoa nhất của Khang Thành.
Từ Khang Thành đến đó chỉ mất 15 phút đồng hồ.
Em gọi bạn em đến nói chuyện?"
Tề Duyệt lắc đầu, Hải Lan đúng thật là không có nói với cô chuyện này.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
"Vì sao anh lại muốn Hải Lan tới?" Tề Duyệt nhìn ra được, Hải Lan đối với Thẩm Mục Thâm rất có thành kiến.
Với cả Thẩm Mục Thâm cũng không có hảo cảm gì với Hải Lan.
Chỉ vì chuyện này, Thẩm Mục Thâm lại phá lệ cùng ăn cơm với Hải Lan?
Thẩm Mục Thâm cũng không bởi vì Thẩm Mạnh Cảnh xuất hiện mà ảnh hưởng đến tâm tình.
Trên môi hiện lên nụ cười yếu ớt, quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt.
"Rất rõ ràng, anh làm điều đó vì em."
Lời vừa nói ra, Tề Duyệt có thể đoán ra được Thẩm Mục Thâm lại muốn nói gì đó khiến cô xấu hổ, lập tức ngăn cản lời nói tiếp của anh, "Quên đi, anh đừng nói nữa."
Nhưng hiển nhiên, Thẩm Mục Thâm cũng không bởi vì Tề Duyệt kêu không nói nữa, anh sẽ không nói nữa thật.
"Bởi vì anh phát hiện ra, ở tình huống hiện tại, Hải Lan là người quan trọng nhất với em.
Coi như yêu ai yêu cả đường đi, nói không chừng có thể thu mua được Hải Lan, coi như là gián tiếp đến gần em đi."
Tề Duyệt:...
Anh luôn có thể đem bộ dáng nghiêm trang nói ra kế hoạch của mình, nhưng lại khiến cho người ta không còn lời nào để nói.
"Hải Lan cũng không phải là người anh có thể thua mua, buông tha cho cô ấy đi." Tính cách của Hải Lan, Tề Duyệt rất rõ ràng, dầu muối không ăn.
Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Là người ai cũng sẽ có nhược điểm.
Nhược điểm của em chính là đứa nhỏ.
Còn Hải Lan, nhược điểm chính là..." Thẩm Mục Thâm cúi đầu xuống, không có đem hai chữ 【 là em 】 nói ra.
"Dù sao cũng không thể nói trước được." Thẩm Mục Thâm dường như đã dự liệu từ trước.
Bởi vì biết được nhược điểm, cho nên tất cả mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Mục Thâm suy nghĩ một đoạn thời gian, trái lo phải nghĩ, anh cảm thấy vấn đề anh và cô ở cùng nhau chính là Hải Lan.
So với Hải Lan luôn ở giữa làm khó dễ, không cổ vũ hay phản đối là tốt nhất.
Tề Duyệt cũng không quản anh, làm cho anh nhích từng bước đến gần.
Lúc nhận được điện thoại của Tề Duyệt, vốn dĩ còn năm phút nữa mới đến giờ ăn trưa.
Nhưng khi nghe đến người bên cạnh Tề Duyệt là Thẩm Mục Thâm, Hải Lan lập tức nói với người quản lý một tiếng, không chờ đến năm phút nữa tan làm mà đi luôn.
Vô cùng lo lắng chạy qua, vốn dĩ mất khoảng 15 phút, Hải Lan thở hồng hộc