Thiết Thủ đột nhiên sửng lại, trong lòng không khỏi thầm thở dài: “Có chuyện gì nữa?”.
Hoắc Ngọc Thi nói: “Nếu ngươi qua đây rồi đột nhiên xuất thủ tấn công ta thì sao?”.
Thiết Thủ thoáng ngẩn người, sau đó cười lạnh nói: “Đại đạo hái hoa đúng là đại đạo hái hoa, không có chút can đảm nào cả! Thế mà lúc nãy còn xưng là quân tử với đại trượng phu nỗi gì!”.
Hoắc Ngọc Thi cũng không lấy đó làm tức giận: “Tốt nhất là ngươi đừng qua đây, ta sẽ ném qua đó cho ngươi”.
Thiết Thủ lắc đầu: “Nếu là ngân lượng thì còn làm vậy được, nhưng ngân phiếu rất nhẹ, ngươi không thể ném tới được”.
Hoắc Ngọc Thi cười hì hì: “Ta có một cách”.
Chỉ thấy y rút đầu vào trong, sột soạt một lúc, thời gian đưa đầy nửa khắc nhưng Thiết Thủ đã có bảy tám lần muốn bất chấp tất cả để xông vào cứu người, có điều cuối cùng chàng cũng không làm như vậy.
Đó là bởi vì nếu như chàng xông vào trong đó khi mà sinh tử của Tiểu Chân vẫn còn đang nằm trong tay đối phương, đối với Tiểu Chân là một chuyện trăm hại mà không có lợi.
Thiết Thủ cố nhẫn nhịn, nhưng vì sự nôn nóng trong lòng chàng cơ hồ đã lên tới đỉnh điểm, thế nên chàng phải nắm chặt quyền đầu, không ngừng đánh nhẹ vào đùi mình, thì mới kềm chế nổi.
Tình huống càng nguy cấp, thì càng cần phải bình tĩnh, nếu không sẽ càng hỏng bét.
Không lâu sau thì Hoắc Ngọc Thi lại cười hì hì thò đầu ra, vung tay lên nói: “Bắt lấy!”.
Một vật trăng trắng bay vù về phía vai trái của Thiết Thủ.
Thiết Thủ cũng không né tránh, đưa tay lên đón lấy vật kia. Đó là một miếng phi hoàng thạch, bên ngoài dùng mấy tớ ngân phiếu gói lại. Thiết Thủ lật từng tờ, từng tờ ra xem xét thật kỹ một lúc lâu.
Ngân phiếu làm bằng giấy mỏng không chịu lực, đương nhiên không thể ném xa, Hoắc Ngọc Thi là đại đạo hái hoa. Đạo hoa tặc như y đa phần đều giỏi dùng độc dược, ám khí và khinh công, nhưng nội lực, định lực và quyền cước thì đều không cao. Đây cũng là cá tính của bọn chúng, giỏi ám toán nhưng lại không chịu khổ luyện võ công. Dù Hoắc Ngọc Thi công lực kém cỏi, nhưng gói mấy tấm ngân phiếu vào phi hoàng thạch ném ra, tự nhiên là có thể ném tới chỗ Thiết Thủ rồi.
Hoắc Ngọc Thi cười hì hì nói: “Thế nào? Tổng cộng một trăm sáu mấy lượng đó... tiện nghi cho các ngươi rồi!”.
Thiết Thủ chợt ngẩng đầu lên, tức giận quát: “Con bà nó, ngươi lừa lão tử hả?”.
Hoắc Ngọc Thi ngớ người: “Cái gì?”.
Thiết Thủ đưa sáu tờ ngân phiếu trong tay lên quát: “Tên tiểu tử láo toét, với đạo hành của ngươi mà muốn gạt lão tử đây thì còn kém xa lắm! Năm tờ là thật, có một tờ cả chữ cũng không rõ, ấn phù lại mờ mờ không đúng!”.
Hoắc Ngọc Thi ngẩn ra: “Làm sao thế được? Không thể được, không thể được...”.
Thiết Thủ hừ lạnh một tiếng: “Lại đúng là tờ ngân phiếu tám chục lượng nữa... ngươi không tin, thì lấy lại mà xem!”.
Hoắc Ngọc Thi đờ người nói: “Được!”.
Thiết Thủ hít sâu vào một hơi, lấy tờ ngân phiếu ngói vào miếng phi hoàng thạch, ném trở về phía Hoắc Ngọc Thi.
Tốc độ bay đi của miếng phi hoàng thạch không phải quá nhanh, vì vậy Hoắc Ngọc Thi còn kịp vừa đưa tay bắt lấy, vừa nói: “Không thể nào! Ngân phiếu của Hoắc đại thiếu gia làm sao giả được...”. Sau đó dường như y còn muốn nói gì nữa, nhưng đã không thể nói được tiếp.
Bởi vì y đã bắt lấy miếng phi hoàng thạch bên ngoài gói bằng tờ ngân phiếu.
Miếng phi hoàng thạch mà Thiết Thủ ném tới.
2.
Miếng phi hoàng thạch đó, không hề mang theo tiếng kình phong, thậm chí cả tiếng rít gió cũng không có, hơn nữa lại bay đến rất từ từ, chậm rãi.
Nhưng khi Hoắc Ngọc Thi bắt lấy, y có cảm giác cơ hồ như cả một trăm người đang cầm một cây côn lớn đập mạnh vào lòng bàn tay mình vậy. Chỉ nghe y kêu lên thảm thiết, rồi ngã bổ người ra phía sau.
Đúng trong sát na đó, cánh tay đặt trên vai Tiểu Chân của y cũng bóp mạnh vào.
Nhưng biết cố diễn ra quá nhanh, Hoắc Ngọc Thi lại hoàn toàn không có chuẩn bị, nên thân hình đã bị một sức mạnh vô hình khổng lồ hất văng ra, năm ngón tay chỉ kịp kéo theo một mảng y phục của Tiểu Chân, phát ra một tiếng “soạt” dài.
Lúc Hoắc Ngọc Thi chạm đất, y liền lập tức nghe thấy tiếng xương cốt của cánh tay bắt miếng phi hoàng thạch gãy kêu răng rắc.
Y vừa hét lên đau đớn, lăn lộn mấy vòng.
Dù sao thì họ Hoắc này cũng là một kẻ tuyệt đỉnh thông minh, tuy y chưa hiểu là đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết rõ mình cần phải lập tức bắt lấy Tiểu Chân làm con tin.
Y lăn người về phía Tiểu Chân.
Y lăn rất nhanh, phải nói là cực nhanh, nếu không phải người kia sớm đã lao tới cầu thang, tung người nhảy lên chặn giữa y và Tiểu Chân, e là bất cứ người nào cũng không kịp ngăn y cầm giữ Tiểu Chân lần nữa.
Có điều người kia đã chặn ngay trước mặt Tiểu Chân.
Hoắc Ngọc Thi rít lên một tiếng căm hận, tung người nhảy vút lên, định phá mái ngói thoát ra ngoài.
“Đinh!”.
Lúc đầu y sắp phá vỡ mái ngói ra ngoài, thì một mũi kiếm đã chỉ vào sát mi tâm.
Hoắc Ngọc Thi thậm chí có thể cảm nhận được hàn khí toát ra từ đầu mũi kiếm.
Lòng y trầm xuống, cả người cũng trầm xuống.
Chỉ là người rơi xuống, kiếm cũng đi theo, lúc bàn chân Hoắc Ngọc Thi chạm sàn lầu, thì đầu mũi kiếm lại chỉ vào mi tâm huyệt của y.
Hoắc Ngọc Thi có cảm giác như tất cả những lỗ chân lông ở vùng mi tâm của mình bị hàn ý từ lưỡi kiếm xâm nhập, lạnh buốt đến tận óc.
Nhưng y vẫn không chịu thúc thủ, miệng kêu lên một tiếng quái dị, người lập tức bật ngược ra phía sau.
Khinh công của họ Hoắc này có thể nói thuộc hàng cao thủ trong võ lâm, mũi chân chỉ chạm phớt trên sàn nhà, gót chân còn chưa hạ xuống đã lùi được bảy tám thước. Chỉ là y lùi đã nhanh, nhưng kiếm quang lại còn nhanh hơn gấp bội.
Lùi liền một mạch bảy thước, Hoắc Ngọc Thi đang định đổi hơi chân khí khác, thì đã thấy đầu kiếm chỉ vào sát mi tâm của mình lần nữa.
Giờ thì Hoắc Ngọc Thi thật sự không dám động đậy, y đứng đờ người, trong lòng vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên. Quả thật y chưa từng nghĩ đến mình sẽ rơi vào tình cảnh này, có điều võ công của đối phương còn nằm ngoài sức tưởng tượng của y hơn nữa.
Kiếm ảnh nhanh khủng khiếp!
Nội lực đáng sợ ẩn chứa bên trong miếng phi hoàng thạch!
Rốt cuộc hai người này là ai?
3.
“Ta là Lãnh Huyết!”.
Người trẻ tuổi cầm kiếm chỉ vào mi tâm của y lạnh lùng nói: “Người vừa nói điều kiện với ngươi, là nhị sư huynh Thiết Thủ của ta. Ngươi đã bị bắt!”.
Hoắc Ngọc Thi như một quả bóng da bị xì hơi, há miệng thở dài chán nản. Thiết Thủ và Lãnh Huyết, không ngờ lại là hai sát tinh này!
Không ngờ y lại đụng đến hai Đại danh bộ mà những kẻ trong hắc đạo không ai là không muốn tránh cho thật xa.
Thiết Thủ lúc này đã giải huyệt đạo cho Tiểu Chân.
Chàng đã dùng nội lực hùng hậu truyền vào phi hoàng thạch, chấn ngã Hoắc Ngọc Thi. Còn Lãnh Huyết thì nhân lúc Hoắc Ngọc Thi đang nói chuyện với Thiết Thủ, đã lẻn lên trên nóc lầu, chỉ có điều Hoắc Ngọc Thi luôn đứng sát bên cạnh Tiểu Chân, khiến chàng không có cơ hội xuất thủ mà thôi.
Thiết Thủ rất yên tâm.
Bởi vì khoái kiếm của Lãnh Huyết xưa nay chưa từng làm bằng hữu phải thất vọng.
Thiết Thủ thấy gương mặt thanh tú của Tiểu Chân lòa xòa mấy lọn tóc rủ xuống, đầu tóc có hơi rũ rượi, sắc mặt trắng xanh, từ từ đứng dậy, mà không khỏi nộ khí xung thiên, hận không thể tóm lấy Hoắc Ngọc Thi mà đánh cho gã mấy chục quyền.
Thiết Thủ làm bổ khoái đã mười mấy năm, đối phố vô số hạng đại gian đại ác, thế nhưng chàng chưa bao giờ có ý sử dụng tư hình như hôm nay.
Thiết Thủ cố nén nộ khí trong lòng, dịu dàng nói với Tiểu Chân: “Cô nương không bị kinh hãi chứ?”.
Tiểu Chân vội vàng liếc nhìn chàng, trong sát na ngắn ngủi đó, Thiết Thủ đã thấy nước mắt ngân ngấn trong khóe mắt nàng.
Thiết Thủ cảm thấy lòng mình thắt lại, cơ hồ như đang có một sợi dây thừng, không ngừng, không ngừng thít chặt lấy trái tim chàng.
Tiểu Chân chỉ liếc nhìn chàng một cái, rồi nhìn sang phía Hoắc Ngọc Thi, thổn thức nói: “Tên tặc tử... tên tặc tử này...”. Vừa nói nàng vừa nhích lại gần, có vẻ như muốn đến trước mặt Hoắc Ngọc Thi để mắng chửi.
Nhưng như vậy vô cùng nguy hiểm.
Thiết Thủ vốn có thể ngăn cản nàng lại, nhưng khi bàn tay chàng gần chạm bờ vai Tiểu Chân, trong lòng chàng chợt nghĩ rằng như vậy là rất không hay, rồi chàng lại nghĩ tới lần đầu tiên khi chàng và Tiểu Chân gặp nhau, lúc ấy nàng bị Tập Tiếu Phong ép phải lõa thể nhảy xuống sông, chàng đã thấy hết thân hình của nàng...
Nghĩ tới đây, bàn tay đưa ra gần tới nơi của chàng lại rụt lại.
Lãnh Huyết sợ Tiểu Chân lại gần, Hoắc Ngọc Thi sẽ thừa cơ lợi dụng, đồng thời cũng nghĩ rằng Thiết Thủ sẽ không ngăn Tiểu Chân lại, thế nên chàng đã kịp thời đưa kiếm cản lại.
Chàng làm vậy, lập tức ngăn được Tiểu Chân, nhưng Thiết Thủ thoáng nhìn thấy Tiểu Chân bị thân kiếm cản lại, trong lòng chợt cảm thấy xung động, thầm nhủ: “Không thể để binh khí làm Tiểu Chân sợ”. nên chàng lập tức vung tay ra, nắm chặt thân kiếm.
Thiết Thủ có thể nói là nhân vật đã từng trải qua tất cả những sóng to gió lớn trên giang hồ, vốn không thể có cảm giác này, thế nhưng trong sát na đó, chàng đã không kềm chế nổi, sợ rằng Tiểu Chân không hiểu võ công sẽ bị kiếm làm tổn thương, vì thế chàng mới lao lên trước nắm lấy thân kiếm.
Chàng được xưng là “Thiết Thủ”, nắm chặt một thanh kiếm, dù là khoái kiếm của Lãnh Huyết, tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Như vậy, cả ba người Thiết Thủ, Tiểu Chân, Lãnh Huyết đều bị khóa chặt vào một sợi dây vô hình.
Hoắc Ngọc Thi là người cực kỳ cơ trí, thấy vậy, liền lập tức tung người nhảy lên, tả thủ ném ra năm đạo tinh quang, hữu thủ rút ra một cây trủy thủ, đâm về phía Lãnh Huyết, mở một con đường thoát thân.
Lãnh Huyết dùng tay còn lại bắt được năm đạo ám khí, nhưng đã không kịp cản Hoắc Ngọc Thi lại.
Hoắc Ngọc Thi vừa nhảy lên, chợt thấy trước mắt mình hiện ra một