Sau khi Lãnh Huyết và Thiết Thủ ra khỏi Đô đốc phủ, cả một đoạn đường dài, hai người đều im lặng không nói gì.
Sau hồi lâu im lặng, đột nhiên Lãnh Huyết lên tiếng trước: “Đại đạo hái hoa Hoắc Ngọc Thi chết rồi”.
Thiết Thủ hình như cũng hiểu được ý chàng muốn nói gì: “Kẻ dung túng cho hắn phạm tội là Hoắc Chử Tuyền cũng chết rồi”.
Lãnh Huyết nói: “Vụ án này xem ra đã có thể kết thúc”.
Thiết Thủ lắc đầu: “Nhưng vụ án của Quách bộ đầu vẫn chưa có manh mối”.
Hai mắt Lãnh Huyết sáng bừng lên: “Có!”.
Thiết Thủ nói ngay: “Đệ nói đi!”.
Lãnh Huyết gật đầu: “Quách Thu Phong từng nói với chúng ta, trước khi tử nạn, Quách bộ đầu đã có hai phát hiện, một là bí mật trong quan tài...”.
Thiết Thủ tiếp lời: “Một là bí mật trên bia mộ”.
Lãnh Huyết mỉm cười: “Chúng ta thử giả thiết thế này”.
Thiết Thủ nói: “Có phải đệ muốn giả thiết “bí mật” thứ hai mà Quách bộ đầu phát hiện chính là bí mật tấm bia mộ của Hoắc Ngọc Thi, vậy thì ít nhiều gì Quách bộ đầu cũng phải có liên quan tới vụ án của hắn”.
Lãnh Huyết khẽ gật đầu: “Nhưng chúng ta đã kiểm tra kỹ mười bốn vụ án trong tay Quách bộ đầu, không có vụ nào liên quan tới Hoắc Ngọc Thi hết”.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, bất chợt Thiết Thủ cơ hồ như nhảy dựng người lên hỏi: “Tứ sư đệ, đệ có nhớ Trương Đại Thụ từng nói gì không?”.
Lãnh Huyết ngây người chưa kịp đáp thì Thiết Thủ đã cao giọng nhắc: “Trương Đại Thụ từng nói, trong các vụ án Quách bộ đầu tiếp nhận, có nghịch tử sát phụ, dụ dỗ thiếu nữ, liên hoàn dâm sát, cướp của giết người!”.
Song mục Lãnh Huyết sáng rực như sao: “Nhưng trong số hồ sơ để ở chỗ Tạ Tự Cư, không hề có liên hoàn dâm sát án!”.
Thiết Thủ gật đầu: “Trừ phi là Trương Đại Thụ nhớ lầm, bằng không...”.
Ánh mắt Lãnh Huyết càng sáng hơn: “Không thể như vậy, tuyệt đối không thể, bởi vì Trương Đại Thụ là kẻ sớm say chiều tỉnh, hơn nữa lại làm bộ khoái lâu năm, sớm đã quen với các vụ án, nếu như không phải những vụ đặc biệt kinh người thì y sẽ không thể nhớ được”.
Thiết Thủ gật đầu: “Con người Trương Đại Thụ cũng rất cương trực, y không có lý do gì để nói dối, lại càng không thể bịa ra thêm một vụ án”.
Lãnh Huyết hưng phấn nói: “Vì vậy có thể khẳng định hồ sơ rất tỉ mỉ mà Tạ Tự Cư đưa cho chúng ta đã được rút bớt đi, đối với án tình hoàn toàn không có tác dụng”.
Thiết Thủ nói: “Đối phương có thể rút đi hồ sơ một vụ án, đương nhiên cũng có thể rút đi vụ thứ hai, chúng ta ngay từ đầu đã bắt tay điều tra những vụ án mà Quách bộ đầu đang tiếp nhận, phương hướng là chính xác, nhưng đã uổng công đi đường vòng mất một đoạn”.
Lãnh Huyết không nhịn được buột miệng nói: “Mà Tạ Tự Cư còn là người xử vụ án Hoắc Ngọc Thi nữa”.
Thiết Thủ nói: “Không có hồ sơ, chúng ta có thể đến kiểm tra trong danh sách phạm nhân ở nha phủ, thế nào cũng có kết quả”.
Kết quả đã có.
Hoắc Ngọc Thi đích thực đã từng bị bắt về quy án.
Người bắt y chính là Nhất Trận Phong Quách Thương Hùng.
2.
Quách Thương Hùng từng bắt tên dâm tặc cực kỳ khó đối phó mà cũng không ai dám đối phó Thiên Hoa Hồ Điệp Hoắc Ngọc Thi về giam trong đại lao, sau đó Tạ Tự Cư đã ra lệnh xử quyết.
Chỉ là Hoắc Chử Tuyền phụ thân y quyền cao thế trọng, nên đã lợi dụng thế lực của mình, đem kẻ khác đi xử trảm, còn Hoắc Ngọc Thi thì lại tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
Sau khi Hoắc Ngọc Thi được phóng thích, y chỉ ẩn lánh một thời gian ngắn, rồi lại ra ngoài gây án. Quách Thương Hùng từng đích thân bắt kẻ này về, tự nhiên đối với thủ pháp gây án của y rõ như lòng bàn tay, trong lòng sớm đã có hoài nghi về cái chết của y, đến khi đi qua mộ trường thoạt nhìn thấy bia mộ của họ Hoắc, liền liên tưởng ngay tới phụ thân Hoắc Chử Tuyền của Hoắc Ngọc Thi đã che đậy dung túng cho y, thế nên đã quyết định tố cáo Hoắc Chử Tuyền.
Đáng tiếc là Quách Thương Hùng đã bất hạnh ngộ nạn.
Nếu Hoắc Ngọc Thi không ra ngoài gây án, lại không đến Tập gia trang bắt Tiểu Chân, thì cũng không đến nỗi bị Thiết Thủ, Lãnh Huyết và Tập Thu Nhai bắt giữ, vụ án này cũng không bị vạch trần.
Bí mật của bia một là vậy, còn bí mật trong quan tài thì sao?
Thiết Thủ và Lãnh Huyết lập tức quyết định đi hỏi Tạ Tự Cư... những hồ sơ có sai sót đó đều là do y đưa cho hai người.
3.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết đến nơi thì Tạ Tự Cư đã đi đâu mất.
Thiết Thủ liền tóm lấy một người để hỏi chuyện, người này là một dịch tổng, họ Phụ, người người đều gọi y là lão Phụ, thống lĩnh bảy tám mươi nha dịch, bình thường thì uy phong lẫm lẫm, nhưng vừa mới thấy Thiết Thủ và Lãnh Huyết, y đã cười giả lả xun xoe... với uy danh của Tứ Đại Danh Bộ, bất luận là ai thì cũng phải cố kỵ và nể sợ ba phần.
Lão Phụ nói: “Tạ đại nhân đã nộ khí bừng bừng cưỡi ngựa đi mất rồi”.
Thiết Thủ hỏi: “Đi đâu?”.
Lão Phụ liền đáp: “Đại khái có lẽ là đi đến nha phủ”.
Rồi y bổ sung thêm: “Đại nhân rất giận dữ, đây là mới là lần đầu tiên tiểu nhân thấy người tức giận như vậy”.
Thiết Thủ ngạc nhiên hỏi: “Có biết nguyên nhân vì sao Tạ đại nhân lại tức giận vậy không?”.
Lão Phụ gãi gãi đầu nói: “Tiểu nhân cũng không rõ, chỉ là... chỉ là sau khi tiểu nhân từ Lục Thủy phường ở Bạch Sa trấn về bẩm báo tin tức, đại nhân liền sầm mặt lại, hỏi tiểu nhân có biết Du đại nhân giờ này đang ở đâu không. Tiểu nhân nói trưa nay phải thăng đường xử án, nên mười phần chắc chín là Du đại nhân ở nha phủ. Tạ đại nhân nghe tới đây thì xua tay ngắt lời tiểu nhân, sai đi chuẩn bị ngựa, rồi lập...”.
Thiết Thủ ngắt lời y hỏi: “Ngươi bẩm báo chuyện gì với Tạ đại nhân?”.
Lão Phụ ngạc nhiên ngẩn người ra giây lát rồi nói: “Là tin tức về huyết án của phú quý chi gia”.
Thiết Thủ ngây người: “Phú quý chi gia?”.
“Phú quý chi gia” là chỉ một gia đình thế tộc, người ta nói nhà này giàu ngang một nước, nhưng cả nhà người nào cũng luyện võ công, trong đó có mười mấy người còn rất nổi danh trong võ lâm, đột nhiên bị thảm họa diệt môn như vậy, không khỏi khiến cho Thiết Thủ và Lãnh Huyết phải ngạc nhiên, trong lòng chợt có cảm giác “như đã từng gặp ở đâu rồi” vậy.
Lão Phụ thấy hai người có vẻ ngạc nhiên thì liền hỏi: “Hai vị đại gia không biết huyết án phú quý chi gia hay sao? Huyến án này sảy ra vào nửa tháng trước, cả nhà đó không ai sống sót, tất cả kim ngân châu báu đều bị cường đạo vơ vét sạch, thảm nhất là phú quý chi gia nằm ở giữa hai châu, thế nên án không đến tay chúng tôi xử lý, mà cả Linh Châu cũng không nhúng tay vào, dằng dai kéo dài mười mấy ngày trời. Vì không rõ sự tình thế nào, nên Tạ đại nhân đã phái tiểu nhân đi đến tận nơi điều tra xem thật có chuyện này hay không... thật thảm quá! Giết người cướp của thì thôi, lại còn cho một mồi lửa đốt sạch nhà cửa đường hoàng hoa lệ, người đều chết hết cả!”.
Y lại nói tiếp: “Sau khi tiểu nhân hồi báo, đại nhân nghe xong liền lập tức đi ngay...”.
Đến đây thì lão Phụ không giấu nổi vẻ tự hào: “Thực không dám giấu, tiểu nhân đây được cái tay chân nhanh nhẹn, rất giỏi nghe ngóng, thế nên Tri châu sự Ngô đại nhân cũng thường gọi đến sai sử, Tạ đại nhân và Du đại nhân thì càng coi trọng...”.
Nói tới đây, y mới phát hiện không còn ai nghe mình nói nữa.
Trước mắt không thấy bóng người, Thiết Thủ và Lãnh Huyết đã đi từ lâu.
Lão Phụ lắc đầu, lẩm bẩm nói một mình: “Kỳ quái! Hôm nay sao ai ai cũng khẩn trương, vội vội vàng vàng như thế nhỉ?”.
Đương nhiên, cho dù y có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
4.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết tiến vào nha phủ, không phải bằng cửa chính, mà theo lối nóc nhà.
Đương nhiên là hai người không làm kinh động bất cứ ai.
Hai người tới vừa đúng lúc.
Du Trấn Lan và Tạ Tự Cư đều ở trong nội đường.
Bọn họ đanh tranh cãi rất kịch liệt.
Chỉ nghe Tạ Tự Cư đang nói: “... ngài giấu không cho ta biết chuyện này, lại rút bớt hồ sơ án kiện, như vậy là có ý gì?”.
Thanh âm của y vừa khàn khàn vừa hơi run run, rõ ràng là đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ của mình.
Du Trấn Lan cười lạnh: “Chẳng có ý gì cả, mọi người đều đang rất vui vẻ, Tạ đại nhân hà tất phải khẩn trương”.
Tạ Tự Cư dấn tới một bước, mặt đanh lại quát lên: “Ông thì đương nhiên là rất tốt, nhưng kỳ hạn Ngô đại nhân cho ta phá án chỉ còn lạ có một ngày, vậy mà ông lại hủy đi những văn kiện quan trọng, hại ta phí mất chín ngày thời gian... ông...!”.
Du Trấn Lan cười khẩy: “Quách bộ đầu tróc nã một tên đại đạo hái hoa thì có gì là ly kỳ?”.
Tạ Tự Cư bừng bừng phẫn nộ: “Có phải Hoắc Chử Tuyền bảo ông hủy đi án kiện đó không? Hừ! Hôm nay đột nhiên lại đưa tới thi thể của Hoắc Ngọc Thi, bảo là hắn đã đền tội. Ta kiểm tra lại mới biết tên dâm tặc này không lâu trước đó đã bị Quách bộ đầu bắt giữ, nhưng lật tung đống án kiện lên mà cũng không thấy đâu, thế nên mới nghĩ đến chuyện hồ sơ ông đã đưa thiếu một, thì nhất định cũng có thể thiếu hai, sau đó sai người đến phú quý chi gia dò xét, quả nhiên đúng là có chuyện này”.
Du Trấn Lan lại cười cười khẩy: “Thế thì sao chứ?”.
Tạ Tự Cư nói: “Ông giấu được người khác, nhưng không giấu nổi ta. Thượng cấp sớm đã giao vụ án này cho Quách bộ đầu điều tra, chắc hẳn là y đã phát hiện được điều gì đó, nên mới bị sát hại. Nhất định ông đã hủy đi hồ sơ án kiện đó rồi đúng không?”.
Sắc mặt Du Trấn Lan lúc xanh lúc trắng: “Như vậy đối với ta có lợi gì chứ?”.
Tạ Tự Cư cười lạnh: “Chuyện hại mình lợi người xưa nay ta chưa từng thấy ai làm. Huyết án phú quý chi gia nhất định liên quan tới ông, chắc hẳn số tài vật bị cướp đó đang ở trong túi ông phải không?”.
Du Trấn Lan cười hăng hắc: “Ông cũng coi trọng ta quá đấy, ta dựa vào cái gì để huyết tẩy phú quý chi gia chứ? Ông nghĩ ta địch nổi Tập Thùy Kim Bát của đại đương gia Tịch Thu Dã hay sao?”.
Tạ Tự Cư thoáng ngẩn người: “Ông còn có đồng mưu??”.
Du Trấn Lan chợt thở dài một tiếng, ngữ khí trở nên hòa hoãn bớt phần nào: “Nào chỉ là đồng mưu, ta cũng chỉ là người bị người khác sai khiến, không thể không làm”.
Tạ Tự Cư đột nhiên “a” lên một tiếng, hồi lâu sau mới nói được nên lời: “Chẳng trách... chẳng trách...”.
Đúng lúc này, Thiết Thủ và Lãnh Huyết phục trên mái nhà chợt nghe một tiếng “bình!”.
Tiếng động này cực kỳ bất ngờ, hơn nữa không phải vang lên ở trong nội đường, mà là ở vách tường.
Đúng vào sát na mà tiếng động ấy vang lên, Thiết Thủ cũng đập mạnh xong thủ xuống dưới, phá tan mái ngói, Lãnh Huyết cũng tung mình nhảy xuống.
Khi Lãnh Huyết tiếp đất, chỉ thấy một vật rụt lại qua lỗ hồng trên tường, còn Tạ Tự Cư thì lắc lư mấy cái, miệng đầy máu tươi, há lớn ra cơ hồ như muốn kêu lên điều gì đó...
Du Trấn Lan mừng rỡ reo lên: “Ngươi