Thương Châu «Thiết Huyết Đại Lao».
Trời mùa đông, gió tuyết đầy trời.
«Thiết Huyết Đại Lao» là một một trong đương kim tam đại tử lao; phàm là phạm nhân bị nhốt trong «Thiết Huyết Đại Lao», nếu không phải tội ác tày trời thì cũng thập ác bất xá. Mỗi khi bắt được tội đồ phóng hỏa giết người, trước khi xử quyết thường đem đến đây giam giữ, đề phòng chuyện trốn ngục hoặc cướp ngục. Bởi tòa «Thiết Huyết Đại Lao» này so với lao ngục thông thường, còn thâm nghiêm gấp bội.
Ngày hôm nay, Thương Châu gió tuyết dữ dội. Khắp nơi đều là tuyết. Tuyết trắng toát. Tuyết rơi trên mặt đất ít nhất cũng dày tới mấy thước. Những cành cây khô bám đầy tuyết, bởi nặng quá nên đã gãy đoạn, rơi xuống mặt tuyết dầy mà không gây tiếng động.
Ở đại môn «Thiết Huyết Đại Lao», ngoài bảy tám người canh cửa đứng thẳng như đồng nhân, bốn bề chỉ có tiếng gió, đột ngột thét gào, cũng đột ngột yên tịnh.
Bắc phong điên cuồng gào thét.
Võ quan trấn thủ «Thương Châu Thiết Huyết Đại Lao» gồm có hai người.
Mỗi tháng thay ca trực một lần. Hễ có chuyện xảy ra, hai viên võ quan này phải lập tức đình chức, truy bắt phạm nhân trở về đái công chuộc tội, mới được phục chức. Vì thế làm võ quan ở «Thiết Huyết Đại Lao» không chỉ lương tháng cực cao, mà mạo hiểm cũng cực lớn.
Trong «Thiết Huyết Đại Lao» tổng cộng có mười hai võ quan. Mười hai người này mỗi nửa năm lại luân trực một lần. Một lần trực trong một tháng. Tháng đó với họ mà nói, là một chuỗi ngày dài phải đề cao cảnh giác, ăn ngủ không yên.
Nhưng sau một tháng vất vả, họ lại có năm tháng nghỉ ngơi an tịnh, vui chơi thỏa thích.
Bởi vậy, mười hai võ quan này không chỉ võ công cao cường, mà trong võ lâm cũng có danh đầu không nhỏ, giao lưu quảng bác. Nếu như giao du không đủ rộng rãi, chẳng may phạm nhân đào ngục, giang hồ mênh mông, khác nào đáy bể mò kim, biết đâu mà tìm?
Hai võ quan trực tháng này hiển nhiên cũng là hai đại cao thủ danh tiếng hiển hách trong giang hồ. Tổng tướng lĩnh là «Thần Thương» Thời Chấn Đông.
Phó tướng «Tam Thủ Thần Viên» Chu Lãnh Long. Hai người này võ công cao tuyệt. Nếu như cùng liên thủ ứng địch, những người có thể tiếp được ba mươi chiêu, e rằng cũng không có nhiều lắm.
Huống hồ hai người này còn xuất thân lục lâm hiệp đạo, kinh nghiệm phong phú. Đúng là «Tặc cũng làm rồi, giờ đây chuyển ngạch làm quan!» Giang hồ hắc bạch lưỡng đạo, không ai là không nể mặt.
Trong «Thiết Huyết Đại Lao» ngoại trừ hai chánh phó tướng, còn có bốn giám ngục quan, cũng luân lưu nhau trực như tướng quan, thân phận thấp hơn một chút, nhưng cao hơn những viên chức khác trong nhà ngục. Trách nhiệm của họ chỉ khác với tướng quan ở chỗ:
Tướng quan ở sau màn chỉ đạo, còn họ là những người trực tiếp chấp hành việc áp giải, tiếp nhận phạm nhân. Nếu để xảy ra chuyện gì sơ thất, bốn giám ngục này cũng chung tội với tướng quan.
Vì thế quan giám ngục, tự nhiên cũng là võ lâm cao thủ.
Bốn giám ngục tháng này là:
«Thiết Đởm» Thắng Nhất Bưu, «Trường Đao» Thẩm Vân Sơn, «Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố và «Phi Yến» Liễu Nhạn Bình.
«Thiết Đởm» Thắng Nhất Bưu là hậu duệ của «Trường Giang Thắng Gia Bảo», niên kỷ cao nhất. Một đôi thiết đởm, khiến địch tồi tâm động phách. Trường Giang Thắng Gia nổi danh đao pháp, chỉ có duy nhất một gã trưởng tử lại bỏ đao không dụng, đi luyện phi đởm, chẳng những vậy còn luyện đến mức đại thành.
Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện dám bỏ đao luyện đởm đã làm người khác phải nhìn bằng con mắt khác rồi. Từ khi Thắng Nhất Bưu ăn cơm công môn đến nay đã giết vô số giang hồ ác tặc. Lũ bại hoại võ lâm mỗi khi nghe đến hai chữ «Thiết Đởm» đều sợ đến vỡ mật.
«Trường Đao» Thẩm Vân Nhạc, cơ trí tuyệt đỉnh, giảo hoạt khinh linh. Thiện dụng «Trường đao» dài bảy thước một thốn, một bộ «Lạc Mã Trảm Đao Pháp» danh trấn võ lâm. Những ác đồ gặp phải y, vừa thấy «Trường đao» xuất ra thì đều không dám tiếp chiến, hạ vũ khí đầu hàng tại trận.
«Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố, song thủ chính là vũ khí, đã luyện đến mức sắc bén như đao, cứng rắn như thiết. Nghe nói gã đã từng tay không lên Thập Lang Sơn, bắt gọn «Thập Lang Cửu Hổ» về quy án, danh tiếng không nhỏ. Con người thì hào sảng cương trực, chí công vô tư.
«Phi Yến» Liễu Nhạn Bình, khinh công quán thế, thiên hạ phi tặc gặp phải gã thì như muỗi gặp phải yến tử, mọc cánh khó thoát. Con người thông minh cơ trí, là người trẻ nhất trong bốn người.
Võ công của bốn người này, so với «Thần Thương» Thời Chính Đông và «Tam Thủ Thần Viên» Chu Lãnh Long thì còn kém mấy bậc.
Vì thế, có thể nói «Thiết Huyết Đại Lao» là một cái hộp sắt kín. Một con chim cũng không thể lọt vào, một con ruồi cũng không thể bay ra.
Thế nhưng ...
Lại có vật từ trong «Thiết Huyết Đại Lao» thoát ra bên ngoài. Không phải ruồi. Không phải chim. Mà là người.
Phạm nhân.
Không đơn giản là phạm nhân, mà là gần như toàn bộ trọng phạm hàng đầu của «Thiết Huyết Đại Lao».
«Thiết Huyết Đại Lao».
Trước cửa.
Tám gã thủ vệ, đang lúc gật gù buồn ngủ, đột nhiên nghe tiếng bước chân gấp gáp truyền tới. Ngẩng đầu nhìn lên thấy một đoàn chín người đang tiến đến.
Người đi đầu vận áo nhung đen, khuôn mặt hồng hào, tuổi chừng ba mươi.
Lông mày sắc nhọn, mắt ti hí, hiển nhiên là kẻ túc trí đa mưu. Sau lưng y đeo một thanh trường đao dài bảy thước hơn, không phải Thẩm Vân Nhạc thì ai vào đây nữa?
Tám gã thủ vệ vội cúi người bái lễ. Gã trưởng đội cung cung kính kính hỏi Thẩm Vân Nhạc:
- Thẩm thống lãnh, ngài ... ngài ... muốn vào ... trong?
Gió tuyết gào thét, Thẩm Vân Nhạc cười lạnh:
- Ta không vào thì đứng ở đây hứng gió với các ngươi à?
Gã trưởng đội cúi đầu vâng dạ:
- Dạ ... dạ ...
Đoạn lấy ra một chùm chìa khóa lớn mở cửa sắt ra.
Thẩm Vân Nhạc quay lại nói với tám người phía sau:
- Đi theo ta!
Đi được một bước, đột nhiên y quay lại hỏi gã trưởng đội:
- Các giám ngục đều ở trong lao cả chứ?
Gã kia cười cầu tài đáp:
- Hai vị tướng quân đều không có mặt. Nhưng Điền Thống lãnh, Thắng Thống lãnh, Liễu Thống lãnh thì đều đang tuần sát bên trong.
Thẩm Vân Nhạc trầm ngâm giây lát, đột nhiên hỏi tiếp:
- Ngươi có biết Thắng Thống lãnh đang ở đâu không?
Gã kia gãi đầu nói:
- Hình như Thắng Thống lãnh đang ở trong lao số ba tuần sát thì phải.
Thẩm Vân Nhạc không nói tiếng nào, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn tám người kia vào trong.
Gã thủ vệ thấy tám người đi qua trước mặt, không khỏi đưa mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn đã giật thót mình. Tám người này, không phải chột mắt trái thì là mù mắt phải. Có người mất tay trái, cũng có kẻ mất chân phải. Có người thì tay phải chỉ còn lại tay áo phất phơ trong gió, lại có kẻ chân trái bị cắt đến đầu gối. Cũng có người trên mặt đầy sẹo, tựa hồ như bị cắt mất nửa khuôn mặt vậy. Lại còn có một người hai tai đều bị mất. Đây hoàn toàn là tám kẻ tàn phế.
Điều làm tên thủ vệ bực nhất chính là tám người này đều ăn mặc theo lối nha môn, nhưng đầu tóc rối bù, vừa xấu vừa bẩn, mắt lồi răng vẩu. Đứng yên thì như ma quỷ, di động thì giống cương thi. Điều kỳ lạ nhất là sắc mặt tám người này cứng đờ như mộc bản, không lộ chút biểu tình. Tên thủ vệ đợi cho tám người đi hết vào trong ngục mới kêu thành tiếng:
- Ối mẹ tôi ơi!
Một tên khác thấy vậy, tặc lưỡi nói:
- Tám người này không biết là môn hạ của ai, chắc lại là đến bắt mấy tên võ lâm đại ác đi chặt đầu!
Một tên thủ vệ khác như vẫn chưa hết sợ nói:
- E rằng kẻ bị họ bắt đi không cần phải chặt đầu nữa rồi!
Lại có một tên khác không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Tên kia cười đáp:
- Bị dọa đến chết khiếp rồi, chặt đầu làm gì nữa?
Cả tám tên liền cười phá lên.
Vừa nói vừa cười, bất giác chủ đề càng đi càng xa, đến tận lúc trong ngục phát ra tiếng kêu thảm thiết làm kinh tâm động phách.
Tiếng kêu thảm này, đối với tám tên thủ vệ mà nói, thật vô cùng quen thuộc.
Thanh âm này vốn rất oai nghiêm, sắc lạnh. Nhưng giờ vì đau đớn mà bị méo mó đi. Đó là tiếng kêu la của Thắng Thống lãnh.
Tám tên thủ vệ vội đưa mắt nhìn nhau. Đúng vào lúc chưa biết làm gì, đột nhiên thanh chắn cửa sắt bên trong đã mở ra. Nhưng cánh cửa này được thiết kế để phòng lúc vạn vô nhất thất, chiếc then cuối cùng đặt ở bên ngoài. Nếu như bên ngoài thiết môn không chịu mở cửa, những người bên trong cũng không có cách nào để ra ngoài.
Một gã thủ vệ liền mở lỗ nhỏ trên cửa thép ra hỏi:
- Lệnh bài!
Từ trong lỗ nhỏ liền đưa ra một tấm tiểu lệnh bài màu vàng kim.
Có lệnh bài trong tay, mới có thể đi ra khỏi cửa. Mà lệnh bài này chỉ có tướng quân trực tháng của «Thiết Huyết Đại Lao» mới được quyền cấp.
Một tên thủ vệ khác lại hỏi:
- Ám hiệu?
Người bên trong liền đáp:
- Ngày dài đêm ngắn, không phải mùa đông. (Nhật trường dạ đoản, bất thị đông thiên).
Gã thủ vệ ứng đáp:
- Tại nhà nhờ bằng hữu!
Người bên trong đáp luôn:
- Xuất môn là địch nhân!
Sau đó không kiên nhẫn được nữa quát lớn:
- Mở cửa mau, ta là Thẩm Thống lĩnh!
Tên thủ vệ vội vã móc lấy chìa khóa, mở cánh cửa sắt. Chỉ thấy bên trong đi ra mười hai người. Người đi đầu tiên chính là Thẩm Vân Sơn, thần sắc có chút lo lắng.
Người đi bên cạnh lại không hề có chút khẩn trương. Tóc dài đến vai. Ước chừng năm mươi tuổi, thập phần điềm tĩnh; lông mày nhướng cao, nhưng song mục thì không những cực to, mà còn có một vẻ khiến người ta nhìn vào thì kinh tâm động phách.
Hai người đi sau Thẩm Vân Nhạc, ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Thập phần sạch sẽ. Song mục lấp lánh có thần. Người bên trái hơi béo phì, còn người bên phải thì quá cao gầy. Điểm chung duy nhất của ba người này là trên mặt đều có dấu màu xanh thẫm. Hiển nhiên đều là tử tù trong «Thiết Huyết Đại Lao».
Bọn họ không ngừng uốn nắn cổ tay, hơn nữa giữa hai mắt cá chân cũng đầy vết sẹo. Hiển nhiên là do bị xích sắt cùm kẹp quá lâu mà ra, nay vừa được tháo, nhất thời còn chưa thích ứng.
Sau lưng bốn người, chính là tám người tàn phế, sắc mặt cứng đờ như gỗ, bước như cương thi lúc nãy.
Mấy gã thủ vệ cảm thấy lạnh toát cả sống lưng; nhưng thấy phạm nhân không bị cùm, không thể không hỏi. Thế là một tên thủ vệ liền mạnh dạn hỏi:
- Thẩm thống lĩnh ... các vị ...
Cùng vào lúc đó, song mục Thẩm Vân Sơn loé lên như điện, nhìn chăm chú tựa như đóng đinh vào mặt gã. Hai người sau lưng Thẩm Vân Sơn cũng nhìn gã chằm chằm, một người mục quang tựa kiếm, một kẻ ánh mắt như đao, nhìn đến nỗi gã thủ vệ cảm thấy mắt mình đau đau. Duy chỉ có người bên cạnh Thẩm Vân Sơn vẫn không hề động đậy, căn bản không thèm nhìn đến gã.
Câu hỏi của gã thủ vệ ra được một nửa thì đành thu lại, chỉ cúi đầu lí nhí hỏi:
- Các vị ... hụ hụ ... các vị ... gió tuyết lớn thế này, các vị ... muốn xuất hành ư?
Thẩm Vân Nhạc «hừ» nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn gã thủ vệ một cái rồi dẫn mười một người, tấn tốc bỏ đi biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Đám thủ vệ mắt thấy mười hai người này biến mất cực nhanh, nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Đột nhiên một gã «A» lên, chỉ tay lên mặt đất phủ tuyết nói:
- Các ngươi lại xem!
Nguyên lai chỗ tuyết nơi mấy người kia đi qua, có hai hàng dấu chân thẳng đều tăm tắp, có điều tất cả đều rất nông. Có thể thấy được cả mười hai người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng kinh ngạc nhất chính là người đi bên cạnh Thẩm Vân Sơn. Ngay cả một dấu chân y cũng không để lại; còn hai người đi phía sau gã cũng chỉ lưu lại hai điểm nhỏ trên tuyết. Vì tuyết rơi rất nhanh, nên những điểm này cũng mau chóng biến mất.
Đây không phải là tuyệt kỹ nổi danh võ lâm «Đạp Tuyết Vô Ngân» sao?
Nghe nói chỉ có Truy Mệnh trong «Tứ Đại Danh Bộ» mới có khinh công tuyệt thế như vậy.
Lẽ nào võ công của những người này còn cao hơn cả Thẩm Thống lĩnh mà bọn chúng kính phục?
Tám tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Đột nhiên từ trong thiết môn lao ra một người áo xanh, nhoáng một cái đã biến mất trong màn tuyết trắng.
Tám tên thủ vệ kinh hãi thốt:
- Liễu Thống lãnh!
Từ bên trong lại vang ra tiếng hét lớn, lại có một đại hán vận kim y thân hình to lớn nhảy ra. Hoa tuyết rơi trên người gã, lập tức tan chảy thành nước, một làn khói nhẹ từ từ bốc lên. Chỉ nghe gã quát lớn:
- Các ngươi có thấy con rùa Thẩm Vân Sơn không?
Một tên thủ vệ thất thanh hô lên:
- Điền Thống lãnh!
«Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố hét lớn:
- Bọn chúng đi hướng nào?
Tiếng hét này làm mấy tên thủ vệ oong oong đầu óc. Bởi Điền Đại Thố đứng bên trong thiết môn, nên tiếng hét vang đội khắp nơi, thanh âm hùng tráng không ngừng vang dội.
Bọn thủ vệ biết rõ vị Điền thống lãnh này tính tình cũng giống như Thắng Thống lãnh, cực kỳ nóng nảy. Nhưng bọn chúng chưa hề thấy gã tức giận như lần này, sợ đến ngẩn người. Một tên thủ vệ rụt rè nói:
- Bọn người Thẩm Thống lãnh đi hướng kia ...
Lời còn chưa dứt, bóng vàng đã lóe lên. Mấy tên thủ vệ một lời cũng không kịp nói, lúc nhìn ra thì đã thấy «Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố ở ngoài xa mấy trượng rồi. Những nơi gã chạy qua, đều để lại vết chân sâu đúng bốn phân rưỡi; tuy không phải là kinh công «Đạp tuyết vô ngân», nhưng nội lực tham tập đến mức «Lạc Địa Phân Kim» như gã cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía rồi.
Tám tên thủ vệ nhìn nhau kinh nghi bất định, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
Chợt nghe tiếng y phục phất gió, từ bên trong thiết môn ba bốn chục gã thị vệ cầm đao, xách thương, mang gông, cầm cùm phóng vút ra ngoài. Một người lên tiếng hỏi:
- Bọn chúng chạy hướng nào?
Một gã thủ vệ hỏi lại:
- Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Một tên thị vệ khác tức giận quát:
- Chẳng lẽ các người không nhìn thấy gì cả sao?
Tên thủ vệ lắc đầu cười khổ:
- Thấy thì có thấy, nhưng chúng ta chẳng hiểu gì cả!
Một tên thị vệ đeo thiết trảo không vui vẻ gì nói:
- Chúng ta cũng có biết gì đâu. Chỉ biết Thắng Thống lãnh chết rồi. «Thiên Kiếm Tuyệt Đao, Lĩnh Nam Song Ác» Thời gia huynh đệ và «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc đều trốn thoát. Nghe nói là do Thẩm Thống lãnh thả, còn giết hơn mười huynh đệ.
Tám tên thủ vệ nghe xong thì chấn động đến ngẩn người như tượng.
- Cái gì? «Thiên Kiếm Tuyệt Đao, Lĩnh Nam Song Ác» Thời gia huynh đệ đã đào ngục! «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc cũng trốn thoát!
Lũ thủ vệ này đối với thân phận «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc thì không hiểu rõ lắm nhưng dù sao cũng là người võ lâm, từng nghe nói đến «Thiên Kiếm Tuyệt Đao, Lĩnh Nam Song Ác» Thời gia huynh đệ.
Cặp Thời gia huynh đệ này một tên Thời Chính Trung, một tên Thời Chính Phong. Vốn còn một huynh trưởng nữa nhưng nghe nói đã thất lạc giang hồ từ lâu.
Thời gia huynh đệ, tên lớn gọi là «Thiên Kiếm», tên nhỏ danh xưng «Tuyệt Đao», ác danh hiển hiển, dù không phải người võ lâm, thậm chí cả đứa trẻ lên ba cũng đã từng nghe qua. Đặc biệt là những người sinh sống ở dải Lĩnh Nam, người lớn thường dạy trẻ nhỏ rằng:
«Sau này con lớn, quyết không thể giống hai tên Thời Đại Ác, Thời Tiểu Ác.» Đứa trẻ nào cũng hiểu ngay, hai kẻ được gọi là «Thời Đại Ác, Thời Tiểu Ác» đó chính là Thời Chính Trung và Thời Chính Phong.
Hai tên này tội ác tày trời, giết người không chớp mắt, không chuyện gì là không dám làm. Thậm chí ngay cả cha mẹ chúng cũng xuống tay hạ thủ, thật khiến người ta kinh sợ khôn tả. Bọn chúng hoành hành bá đạo nhiều năm ở Lĩnh Nam, quan phủ không ngừng truy đuổi, những người trong võ lâm cũng hận chúng thấu xương, lạc ý chấp nhận làm trợ thủ cho quan nha truy bắt hai gã. Dù quan phủ không ngừng truy bắt, thêm vào khoản tiền thưởng thật lớn, nhưng tám chín năm nay những quan binh chết dưới tay hai gã ít nhất cũng phải hơn bốn chục người, những người võ lâm cũng phải đến con số bảy tám mươi, vậy mà hai gã vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tự do tự tại.
Cho đến tận ba tháng trước, hai trong bốn môn hạ của người được gọi là «Thiên Hạ Đệ Nhất Trí Giả» Gia Cát tiên sinh, giang hồ đỉnh đỉnh đại danh «Tứ Đại Danh Bộ» Lãnh Huyết và Truy Mệnh tình cờ gặp phải «Lĩnh Nam Song Ác» ở Thương Châu, liền liên thủ đả bại Song Ác, bắt nhốt vào trong «Thiết Huyết Đại Lao» để chờ xử trảm, không ngờ hôm nay lại được người cứu thoát.
Hai người này mà trùng nhập giang hồ, thiên hạ còn có ngày nào yên tịnh?
Huống hồ chuyện này lại có liên quan đến «Trường Đao» Thẩm Vân Sơn!
Tám gã thủ vệ không dám chần chừ, lập tức chỉ đường.
Đám bổ khoái liền tấn tốc lao đi trên mặt tuyết.
Gió, vẫn thổi. Tuyết, vẫn rơi.
Gió tuyết như thần, đại địa mênh mang.
Người như con kiến, chạy đi chạy lại giữa một vùng tuyết trắng mênh mang.
Tám gã thủ vệ lúc này đã đề cao cảnh giác, đóng chặt thiết môn, đứng nghiêm trước cổng lao.
Thương Châu «Thiết Huyết Đại Lao» lại khôi phục vẻ nguy nga, yên tĩnh vốn có.
Bên trong tòa đại điện huy hoàng, hùng vĩ, một trung niên nhân vận tuyết bào đang đi đi lại, thân hình cao to, trường tu dài đến ngực, ngón giữa bàn tay phải có đeo một chiếc nhẫn ngọc, mặt như thiết bản, không nộ mà oai.
Trên trán người này đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên là đang rất lo lắng. Tựa hồ như đang đợi một ai đó đến.
Đột nhiên có bóng nhân ảnh thoáng hiện bên ngoài. Một đại hán vận áo chẽn màu lam ngọc bước vào.
Tuyết bào nhân vừa thấy đại hán xuất hiện, lập tức nói:
- Có biết chuyện xảy ra ở «Thiết Huyết Đại Lao» chưa?
Lam y đại hán đưa tay lau mồ hôi, ngữ khí hổn hển. Hiển nhiên là vừa kinh qua một đoạn đường dài đến đây.
- Biết rồi. Đệ vốn đang trên đường đi Kim Sa Trấn, được tin lập tức quay về.
Sợ rằng cưỡi ngựa thì chậm nên đã bỏ ngựa chạy bộ về đây.
Người này cho rằng kiện mã so với hai chân của mình còn chậm, chỉ bằng đôi chân đã chạy một mạch về đến đây!
Tuyết bào nhân trầm giọng nói:
- Huynh đệ, địa phương chúng ta quản hạt xảy ra chuyện này, xem ra cái mũ quan trên đầu huynh đệ chúng ta khó mà giữ được rồi.
Lam y nhân nhíu mày:
- Tướng quân, ngu đệ sẽ xuất lĩnh thuộc hạ truy bắt, dù là chân trời góc biển cũng phải bắt chúng về quy án.
Tuyết bào nhân thở dài:
- Để xảy ra chuyện này, ngu huynh cũng đâu thể ngồi yên. Chỉ «Lĩnh Nam Song Ác» cũng đã khó mà bắt được, ngay cả «Tuyệt Diệt Vương» cũng đào tẩu mất, chỉ sợ quyết không dễ bắt lại. Hơn nữa, nghe nói tham gia cướp ngục lần này còn có «Thiên Tàn Bát Phế», công việc này thực tại quá khó đi!
Ngữ âm của lam y nhân có chút hoảng hốt:
- Nhưng nếu không bắt Sở Tương Ngọc về, e rằng cái đầu của chúng ta cũng khó mà giữ được.
Tuyết bào nhân ngửa mặt thở dài:
- Thiên hạ bao la, Sở Tương Ngọc là hạng người nào? Chúng ta làm sao truy bắt hắn? Xem ra chỉ còn một cách duy nhất ...
Hai mắt lam y nhân sáng lên, vội vã hỏi:
- Cách gì?
Tuyết bào nhân nói rõ ràng từng chữ một:
- Đến tìm Gia Cát tiên sinh. Gia Cát tiên sinh là võ lâm hiền giả, là bạn của Hoàng Thượng, là văn lâm chi tiên, là hiệp đạo chi hữu. Nếu có ông ta tương trợ, chỉ điểm cho chúng ta một con đường thì việc truy bắt Sở Tương Ngọc còn có chút hy vọng.
Lam y nhân nhảy lên nói:
- Đúng! Đi tìm Gia Cát tiên sinh giúp đỡ! Làm sao đệ không nghĩ ra nhỉ?
Tuyết bào nhân trầm giọng:
- Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ lập tức đi!
Lam y nhân quay đầu gọi lớn:
- Người đâu, chuẩn bị hai con khoái mã! Chu Phúc, mau về «Tương Bích Các», mang mười sáu bức cổ họa của ta đến đây!
Thương Châu quan đạo, gió tuyết tơi bời. Đột nhiên xuất hiện hai ba chục con khoái mã.
Người trên lưng ngựa đều rạp người để tránh gió tuyết, tất cả đều mặc y phục bổ khoái. Ngựa phóng nhanh như gió, lao đi vun vút.
Tất cả người trong Thương Châu phủ đều biết chắc chắn tại đây đã xảy ra đại sự. Bởi vì hai người dẫn đầu đoàn kỵ mã; người thân vận tuyết bào, chính là trọng tướng của triều đình, quan chức cực cao, trên giang hồ được mệnh danh là «Thần Thương» Thời Chính Đông tướng quân. Người vận lam bào bên cạnh ông ta là Thương Châu Trấn Biên Đại Tướng quân «Tam Thủ Thần Viên» Chu Lãnh Long Tướng quân.
Hai người phía sau lưng họ:
một người kim y thùng thình, thân thể khôi vĩ, hiển nhiên là tổng quản «Thiết Huyết Đại Lao» - «Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố, người còn lại thân vận kình trang, tuổi trẻ tuấn tú, hiển nhiên là kẻ nổi danh trên giang hồ bằng khinh công quán thế «Phi Yến» Liễu Nhạn Bình.
Mấy người này vượt gió tuyết phóng ngựa trên quan đạo Thương Châu, hiển nhiên chuyện xảy ra quyết không tầm thường.
---- oo ---- Một căn đại sảnh tinh xảo như bạch ngọc. Một chiếc bàn trắng như bạch ngọc. Ánh nến bập bùng vàng vọt. Mười sáu bức cổ họa, bày trên bàn ngay ngắn, chỉnh tề. Một vị lão nhân mỉm cười, an nhiên tự tại ngắm nhìn tự bút của các danh gia. Vừa ngắm lão vừa đưa tay vuốt râu, thần thái vừa tựa hồ vô cùng nhàn nhã, vừa như nhập thần vào họa, nhất thời quên đi bản thân, quên đi hiện thực.
Trên gương mặt phong trần của lão nhân đã có nhiều nếp nhăn, nhưng sắc mặt thì hồng hào như trẻ thơ. Bởi tuổi tác đã cao nên gò má hơi có chút hóp lại.
Có thể thấy thời thiếu niên của lão phong quang thế nào, tráng chí hào tình ra sao, anh tuấn dường nào!
Lão nhân vận trường bào màu trắng, viền đen từ trên xuống đến thắt lưng.
Màu đen càng đen hơn. Màu trắng tự nhiên càng đập vào mắt. Cả đời lão cũng như vậy. Tuy túc trí đa mưu, vị cao quyền trọng, võ công tuyệt thế, nghe nói quyết không dưới thiên hạ tam đại cao thủ:
«Trường Tiếu Bang» Bang chủ Tăng Bạch Y, «Thí Kiếm Sơn Trang» Trang chủ Tư Đồ Thập Nhị, «Phong Vân Tiêu Cục» Cục chủ Long Phóng Tiêu, nhưng lão tuyệt đối hắc bạch phân minh. Một đời lão đã nói một là một, hai là ai. Tín niệm hiệp giả, chủ trương chính nghĩa của lão, chưa một lần dao động.
Đó là Gia Cát tiên sinh.
Gia Cát tiên sinh thích nhất là cầm, kỳ, thi, thư, họa.
Người trên giang hồ ai cũng biết điều này. Mười sáu bức cổ họa cũng vì thế mà đặt trước mặt lão.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười, dùng đôi tay trắng như bạch ngọc vuốt hàng râu dài. Thanh niên khoảng gần ba chục tuổi bên cạnh lão cũng mỉm cười.
Bất kỳ ai đứng gần Gia Cát tiên sinh, đều giống như một bức tranh của cổ nhân vậy. Cao sơn lưu thủy, cao nhân ẩn sĩ xuất hiện bên cạnh bộc thủy lưu tuyền, nhưng lại thêm vào một kẻ tục nhân tầm thường, thật vô cùng khó chịu.
Duy chỉ có thanh niên vận trường bào lam này. Vô luận là khí thế, khí độ, khí chất, khí phái, hay khí phách, tất cả đều phối hợp hoàn hảo với Gia Cát tiên sinh, tuyệt không có điểm gì thua kém.
Người này không là ai khác, chính là đệ nhị môn đồ trong «Tứ Đại Danh Bộ», «Vô Tình», «Thiết Thủ», «Truy Mệnh», «Lãnh Huyết» mà Gia Cát tiên sinh đã đích thân huấn luyện - Thiết Thủ. Bốn người này, Lãnh Huyết trẻ nhất. Kế đến là Vô Tình. Thiết Thủ đứng thứ ba. Cuối cùng niên kỷ cao nhất chính là Truy Mệnh.
Những đồ đệ do Gia Cát tiên sinh đích thân đào luyện trong ba mươi năm nay chỉ có sáu người. Cả sáu đều danh chấn thiên hạ. Chỉ đáng tiếc có hai người đã chết khi còn rất trẻ.
Bốn người còn lại, Vô Tình thao lược hơn người, có tài sử ám khí quán tuyệt thiên hạ. Lãnh Huyết kiên nhẫn vô cùng, kiếm pháp cực nhanh cực độc. Thiết Thủ có thiết quyền vô địch, cộng với nội lực thâm hậu vô bì. Truy Mệnh khinh công tuyệt thế, cước pháp vô song.
Câu chuyện này, chính là kể lại chuyện Thiết Thủ xuất giang hồ, cùng các võ lâm kiêu hùng tạo nên một trận ác đấu kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười:
- Đây là danh họa.
Thiết Thủ cũng cười:
- Bút pháp này đương kim thế gian khó có người bắt chước được. Họa là cổ họa.
Thời Chính Đông đứng bên cạnh cũng cười theo:
- Người là danh nhân.
Gia Cát tiên sinh thoáng ngạc nhiên:
- Ồ?
Thời Chính Đông cười cười:
- Nếu không phải danh nhân, làm sao biết thưởng thức danh họa?
Chu Lãnh Long cũng phụ họa:
- Nếu tiên sinh thích. Những bức họa này tại hạ xin dâng tặng.
Gia Cát tiên sinh tựa như xuất thần giây lát, đột nhiên cười nói:
- Mời dùng trà!
«Thần Thương» Thời Chính Đông và «Tam Thủ Tiên Viên» Chu Lãnh Long đều là danh tướng sát địch sa trường vô số, trận lớn trận nhỏ đều đã trải qua, nhưng ngày nay mới gặp Gia Cát tiên sinh đã sinh lòng kính phục, cử chỉ cũng có chút mất tự nhiên.
Chu Lãnh Long tặng họa, không ngờ Gia Cát tiên sinh không hề để ý, nhất thời không khỏi ngẩn người.
Thiết Thủ đứng cạnh cũng đưa chén lên mỉm cười:
- Mời hai vị tướng quân dùng trà!
Hai người vội nâng chén, uống một hớp lấy lễ. Nào ngờ, trà vừa vào miệng, hương thơm đã như nhập vào phế phủ, không cầm được đưa chén lên uống hết một hơi. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Thời Chính Đông mỉm cười nói:
- Nguyên lai tiên sinh còn là trà đạo cao thủ. Thời mỗ cả đời uống trà mà chưa từng được uống loại nào thơm ngon thế này.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười ôn hòa:
- Trà này là danh trà «Sương Phi» ở Triều Châu, lò nấu trà chính là «Hồng Nê Tiểu Hỏa Lư» của Tuyền Châu, nước pha trà lấy ở «Thiên Hạ Đệ Nhất Tuyền», củi đun là «Hồng Sam Thần Mộc» của Đồng Châu. Lão phu chỉ là người thu thập chúng lại mà thôi. Trà thơm. Trà ngon. Trà thanh. Tất cả đều là diệu phẩm của thiên nhiên, không phải do con người.
Thời Chính Đông cười nói:
- Tiên sinh cao kiến!
Gia Cát tiên sinh đưa tay:
- Hai vị mời ngồi!
Đoạn lão cũng tùy tiện ngồi xuống một chiếc mộc ỷ, mỉm cười nói tiếp:
- Hai vị vượt gió tuyết từ Thương Châu đến đây, vị Chu tướng quân này còn tặng danh họa, chắc hẳn có chuyện. Hai vị cứ nói thẳng ra. Hai vị tướng quân chinh chiến sa trường, vì quốc gia mà xả mệnh, lão phu làm mất thời gian của hai vị, thật vô cùng áy náy.
«Thần Thương» Thời Chính Đông và «Tam Thủ Tiên Viên» Chu Lãnh Long đưa mắt nhìn nhau, gương mặt không khỏi hồng lên. Nguyên lai chuyện «vô sự bất đăng tam bảo điện» đã bị Gia Cát tiên sinh nhìn ra rồi.
«Thần Thương» Thời Chính Đông hổ thẹn nói:
- Tiên sinh quả liệu đoán như thần, bọn tại hạ đúng là có chuyện muốn nhờ tiên sinh chỉ giáo!
Gia Cát tiên sinh cười nói:
- Chỉ giáo thì lão không dám nhận. Nhưng chuyện có thể làm kinh động hai vị tướng quân, nghĩ chắc không phải chuyện nhỏ.
Thời Chính Đông thở dài đáp:
- «Thiên Kiếm Tuyệt Đao» Thời gia huynh đệ đào thoát rồi.
Thiết Thủ khẽ chấn động hỏi:
- Tướng quân nói có phải là «Lĩnh Nam Song Ác» huynh đệ Thời Chính Trung, Thời Chính Phong?
Thời Chính Đông thở dài gật đầu:
- Không sai.
Gia Cát tiên sinh «ồ» lên một tiếng, vuốt râu nói:
- Thời gia huynh đệ tác ác đa đoan, ngày đó Lãnh Huyết, Truy Mệnh hợp lực bắt chúng cũng tốn không ít tinh lực. Mọi người thấy hai gã bị bắt đều vui mừng khôn xiết, thật không ngờ chúng vẫn có thể thoát ra được.
Thời Chính Đông ảo não nói:
- Đây đều là lỗi của tại hạ, khiến tiên sinh và các vị môn hạ phải hao tâm tổn sức, tại hạ cũng không biết nói thế nào ... Vấn đề là, trong những kẻ đào thoát, có cả Sở Tương Ngọc.
Hai hàng lông mày vốn rủ xuống Gia Cát tiên sinh, vừa nghe đến cái tên «Sở Tương Ngọc», đột nhiên giương lên, thần quang như điện. Ngay cả Thời Chính Đông và Chu Lãnh Long thân kinh bách chiến cũng phát run. Chỉ nghe lão gấp giọng hỏi:
- Tướng quân nói có phải là «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc?
Thời Chính Đông xấu hổ gật đầu:
- Chính thị.
Gia Cát tiên sinh thở dài:
- Nếu người này thoát khỏi đại lao, không biết giang hồ còn mấy ngày an tịnh nữa!
Chu Lãnh Long không nhịn được liền lên tiếng:
- Tại hạ cũng từng nghe nói chuyện của «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc này. Nghe nói «Băng Hồn Hàn Quang, Xích Diễm Liệt Hỏa Công» của hắn quán tuyệt thiên hạ, hơn nữa còn túc trí đa mưu, tạo ác đa đoan, nhưng không biết ... tại sao ...
Dường như rất khó nói tiếp nữa vậy, Chu Lãnh Long chỉ đành nhìn Gia Cát tiên sinh chờ câu trả lời.
Gia Cát tiên sinh khẽ cười nói:
- Chu tướng quân nói đúng, nếu như Sở Tương Ngọc chỉ là một tên võ lâm ác đồ thì không có gì đáng sợ. Nhưng hắn lại là khâm phạm của triều đình, từng ba lần hành thích Hoàng Thượng bất thành, hơn nữa dã tâm hùng bá thiên hạ, liên hợp bảy mươi hai phân đà của lục lâm đạo, hai mươi sáu thủy đạo Đạo chủ ở «Trường Giang Tam Hiệp», cùng lũ phỉ đồ mưu đồ tiến quân vào hoàng thành ...
Người này tuy tuổi đã lớn, nhưng sắc mặt như ngọc, bất luận là ở trong hoàn cảnh bẩn thỉu dơ dáy thế nào, hắn cũng như ngọc thụ lâm phong, tu dưỡng bảo dưỡng cực kỳ chu đáo. Chẳng những vậy, hắn còn có tài năng lãnh đạo. Tuy phạm tội tày trời nhưng Hoàng Thượng ra lệnh chỉ bắt giữ nhốt lại, sau này dần dần thu dụng. Lần này hắn đào thoát, chỉ sợ sẽ tiếp tục dấy động can qua, nhiễu loạn dân tâm, uy hiếp chư hầu. Lúc đó thì ... ôi ...
Thời Chính Đông thở dài phụ họa:
- Chính thị. Năm xưa khi «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc dựng cờ tạo phản, may mà có Gia Cát tiên sinh một mình đến hai mươi bảy thủy đạo thuyết phục họ rời bỏ phiến quân, lại thân chinh đến gặp quần hào lục lâm, chiêu hồi họ quy thuận triều đình, dẹp loạn Sở Tương Ngọc mà không tốn một binh một tốt. Sở Tương Ngọc thấy sự bất thành, từng ba lần hành thích Hoàng Thượng. Lần đầu tiên bị cấm quân phát hiện, trốn đi trong sự vây bắt của hơn nghìn người. Lần thứ hai, đã tiếp cận được gần Hoàng Thượng nhưng đã bị cao thủ bên cạnh Hoàng Thượng liều mạng ngăn cản nên Sở Tương Ngọc mới không đắc thủ. Lần hành thích thứ ba, may nhờ Gia Cát tiên sinh, lúc đó cũng đang ở trong Cấm Thành, lực chiến «Tuyệt Diệt Vương», bắt hắn đem về quy án.
Chu Lãnh Long động dung:
- Nói như vậy ... nếu chuyện này để Hoàng Thượng biết được ... thì ... cái đầu của chúng ta ...
Gia Cát tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Chuyện này hết sức nghiêm trọng. Lão phu quyết không thể để Sở Tương Ngọc tiêu dao ngoài vòng pháp luật ... hai vị tướng quân, xin hãy kể rõ sự tình xảy ra để cùng nhau bàn kế truy bắt ác đồ.
Thời Chính Đông cả mừng:
- Đúng vậy, mong tiên sinh chỉ điểm mê lộ, bạt đao tương trợ.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Không cần khách khí.
- Chuyện là như vầy, trong tháng này «Thương Châu Thiết Huyết Đại Lao» là do tại hạ và Chu huynh đệ đây chấp quản, còn có bốn chấp hành quan. Bọn họ là «Thiết Đởm» Thắng Nhất Bưu, «Trường Đao» Thẩm Vân Sơn, «Phi Yến» Liễu Nhạn Bình và «Phân Kim Thủ» Điền Đại Thố ...
Gia Cát tiên sinh gật gật đầu:
- «Thiết Huyết Đại Lao» vô cùng kiên cố, phòng bị thâm nghiêm. Đã có hai vị tướng quân chấp chưởng, lại thêm Thắng, Liễu, Điền, Thẩm bốn người hiệp lực, đáng lẽ phải không có sơ thất mới đúng.
Thời Chính Đông thở dài:
- Đúng vậy. Đáng lẽ không nên có sơ thất mới đúng. Nhưng sáng sớm hôm nay,lúc gió tuyết dữ dội nhất, Thẩm Vân Sơn dẫn theo tám người ăn mặc như quan sai trở về, giết chết trấn thủ lao số hai là Thắng Nhất Bưu, cướp lấy chìa khóa cứu thoát Sở Tương Ngọc và Thời gia huynh đệ.
Gia Cát tiên sinh trầm ngâm:
- Thẩm Vân Sơn bình nhật có phải là bộ hạ của tướng quân không?
Thời Chính Đông gật đầu:
- Hắn là một trong những người tương đối xuất sắc trong đám bộ hạ của tại hạ. Vốn hắn là thuộc hạ của «Binh Bộ Thị Lang» Tả Tướng quân, nhưng do Thương Châu thiếu người, nên đã điều hắn về dưới trướng tại hạ.
Gia Cát tiên sinh lại hỏi:
- Bình nhật hành vi của hắn thế nào?
Thời Chính Đông hồi đáp có ngành có ngọn:
- Đao pháp lăng lệ, tấn tốc. Làm người cơ cảnh, nhưng hơi hiểm trá. Từng ba lần lập đại công. Trong đám bộ hạ của tại hạ, hắn là người duy nhất từng phạm hai lần tiểu án, nhưng tại hạ đều không trừng phạt nghiêm khắc. Một là vì hắn chưa phạm phải đại tội. Hai là vì tại hạ đang cần những người hữu dụng như hắn.
«Thần Thương» Thời Chính Đông thân làm đại tướng quân, mà có thể hiểu biết sâu xa về một tên bộ hạ của mình như vậy, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng, quả là năng lực hơn người. Y rõ ràng biết Thẩm Vân Sơn gian trá, nhưng không thể không dung nạp hắn.
Điểm này Gia Cát tiên sinh vô cùng minh bạch, vì một kẻ làm lãnh tụ rất cần những bộ hạ như vậy, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng chúng sinh dị tâm. Gia Cát tiên sinh lại hỏi:
- Hắn đã phạm phải tội gì?
Thời Chính Đông đáp:
- Lần đầu tiên tư dụng quân thưởng, bị tại hạ phát hiện liền đánh sáu mươi roi, khổ hình ba ngày. Lần thứ hai có ý đồ với dân nữ nhà lành, tại hạ biết chuyện liền đánh cho hai bạt tai, phạt hai mươi trượng.
Gia Cát tiên sinh đột nhiên hỏi:
- Chậm đã! Lần thứ hai hắn mưu đồ với dân nữ có phải bị tướng quân phát hiện?
Thời Chính Đông đưa mắt nhìn Chu Lãnh Long.
Chu Lãnh Long vội nói:
- Lúc đó là tại hạ đang dẫn họ đi Từ Châu, Thời huynh không có mặt. Tại hạ dẫn người trở về mới báo cáo cho Thời huynh biết. Kẻ phá đám hảo sự của gã chính là «Thiết Đởm» Thắng Nhất Bưu.
Gia Cát tiên sinh thốt lên:
- Ồ!
Thời Chính Đông nói:
- Vì vậy tại hạ cảm thấy, lần này Thẩm Vân Sơn thả phạm nhân, không chỉ là vì giao tình với chúng, mà còn để báo tư thù. Chuyện này có thể thấy ở việc hắn chỉ giết có mình Thắng Nhất Bưu.
Gia Cát tiên sinh nhướng mắt:
- Tướng quân nói hắn chỉ giết có một mình Thắng Nhất Bưu?
Thời Chính Đông nói:
- Bọn chúng một đoàn chín người đi vào «Thiết Huyết Đại Lao», đi qua lao số một, rồi đến lao số hai. Lúc đó Điền Thống lãnh đang ở đó, nhất thời không phòng bị, liền bị Thẩm Vân Sơn chế trụ huyệt đạo. Sau đó bọn chúng vào lao số ba, thả bọn Sở Tương Ngọc và giết Thắng Nhất Bưu.
Gia Cát tiên sinh chậm rãi thốt:
- Nói như vậy, trong «Thiết Huyết Đại Lao» phải đi qua lao số một, lao số hai rồi mới đến được lao số ba, lao số bốn thì phải ...
Thời Chính Đông gật đầu:
- Không sai!
Gia Cát tiên sinh tiếp tục nói:
- Còn vị Điền thống lãnh bị chế trụ huyệt đạo kia?
Thời Chính Đông nói:
- Y chỉ bị điểm Nhuyễn Huyệt và Á Huyệt, trợn trừng trừng mắt nhìn Thẩm Vân Sơn giết bọn ngục tốt, giết chết Thắng huynh đệ, tức giận không thể chịu nổi.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Nói vậy, Thời gia huynh đệ bị nhốt trong lao số hai, do Điền thống lãnh quản chế.
Sau đó lại hỏi:
- Thắng Nhất Bưu bình nhật làm người thế nào?
Chu Lãnh Long liền đáp:
- Thắng Nhất