Ba ngày sau, Tập Gia Trang vốn đã bất an, lại có thêm hai vị khách không mời.
Hai người này, một người giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm chỗ nào cũng sắc bén phi thường. Người này tuy mình mang thương tích, nhưng trông vẫn dũng mãnh và nhanh nhẹn như một con báo.
Người còn lại là một trung niên cao lớn lực lưỡng, nhưng thần thái ôn nhu văn nhã, gương mặt đượm nét phong trần nhưng không mệt mỏi, giống như một người vừa mới tắm rửa xong, cùng hài tử và thê tử mình thương yêu nhất chuẩn bị dùng cơm vậy.
Phía trước đại môn của Tập Gia Trang có thể trông thấy chín tráng hán, đương nhiên là không tính những người không nhìn thấy hoặc đang ẩn nấp trong số này. Trong chín người, có tám người lưng đeo đai trắng, chỉ có một đại hán mặt đầy râu ria đứng ở bậc cửa là quấn dây lưng màu cam.
Hai người bước đến cửa liền bị đám tráng đinh ngăn lại quát hỏi: “Các ngươi là ai?”.
Thanh niên nhân kia trả lời rất hay.
“Chúng ta là người”.
“Các ngươi đến đây làm gì?”.
Tráng đinh kia hung hăng quát lên một tiếng. Thông thường, rất nhiều tên tiểu vô lại đã bị một tiếng quát này của hắn làm cho sợ hãi chạy mất.
“Chúng ta đến tìm trang chủ của các ngươi?”.
Thanh niên kia đáp.
Tám tráng đinh này vốn đã tức giận, nghe thấy thanh niên kia trả lời như vậy thì không hẹn mà cùng nghĩ: “Loại ôn dịch này muốn ăn đòn đây!” Nhưng rồi lại nghĩ tiếp: “Tập Gia Trang xưa nay hiệp danh đỉnh đỉnh, không thể tùy tiện xuất thủ đánh người bừa bãi như vậy được”.
“Các hạ quen biết trang chủ của chúng ta?”.
“Không quen biết”.
“Nhìn ngươi chắc cũng không quen biết nổi đâu”.
“Có điều...”. Thanh niên kia mỉm cười: “Hôm nay chúng ta sẽ quen biết y”.
Tám tráng đinh cùng động nộ, nhưng đại hán râu xồm thắt dây lưng màu cam đã đằng hắn một tiếng, bước lên phía trước.
Chỉ thấy cước bộ người này trầm ổn, rất có uy thế, mỗi một bước, thạch cấp cơ hồ như bị y dẫm nát dước chân vậy. Đôi mắt y mở lớn, lướt qua trên mặt hai người một lượt, rồi lại một lượt, sau đó mới hỏi: “Xin được thỉnh giáo tôn danh quý tính của các hạ”.
Lần này thì trung niên kia lên tiếng đáp lời: “Ta là Thiết Du Hạ, y là Lãnh Lăng Khí, đến đây để bái phỏng Tập Tiếu Phong trang chủ”.
Đại hán kia hơi ngẩn người rồi cười khẩy nói: “Đại danh của hai vị, ta chưa từng nghe qua, không biết đại hiệu là...”.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng ngắt lời: “Thì ra muốn gặp Tập trang chủ còn phải có đại danh đại hiệu mới được sao?”.
Đại hán kia không ngờ lại không tức giận, mà chỉ cười hắc hắc nói: “Đương nhiên. Người có danh trong thiên hạ có ai nhàn rỗi mà một ngày tiếp đón ba bốn khách nhân vô vị chứ, nếu như không có danh hiệu, thử hỏi ai muốn tiếp kiến các người chứ?”.
Trung niên nhân bước lên trước mặt thanh niên kia, chậm rãi nói: “Ta thấy thế này được không, làm phiền vị đại ca này vào báo với Tập tam quản sự một tiếng, nói là có chúng ta đến, không biết huynh thấy thế nào...”.
Hai hàng lông mày đậm của đại hán hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Chuyện nhỏ thế này ta cũng có thể quyết định được, không cần làm phiền đến tam quản sự làm gì, lão nhân gia người rất bận...”.
Trung niên nhân cười cười nói: “Không phải chúng ta xem thường lão đại huynh, cũng không phải không hiểu quy củ giang hồ, chỉ là lần này chúng ta tới đây trước là vì chuyện tư, sau là vì chuyện công, nên cũng không tiện đưa danh thiếp, còn lễ vật kiến diện... chúng ta là người ăn cơm công môn, nên cũng không thể biết pháp phạm pháp, điểm này mong lão đại huynh thứ cho”.
Lời này vừa nói ra, đại hán lập tức sững người. Chắc y cũng biết hai người này chắc hẳn cũng có chút lai lịch, nên liền khẽ nhịp nhịp chân nói: “Ta có thể hỏi giúp hai vị, có điều mấy ngày nay tam quản sự lão nhân gia rất bận, chưa chắc đã chịu gặp các vị đâu”.
“Được... được...”. Trung niên nhân vội nói.
“Chỉ cần lão đại huynh chịu thay chúng ta thông báo một tiếng là được”.
Đại hán kia bán tín bán nghi đi vào bên trong. Tám tráng đinh còn lại, người nào người nấy đều trợn tròn mắt lên nhìn hai người lạ mặt, cơ hồ như trong lòng sớm đã coi hai người khách không mời mà đến này là hạng tiểu tặc đến quấy rối rồi vậy.
Một lát sau thì đại hán râu xồm từ xuất hiện trở lại, không phải đi ra, mà là chạy ra.
Y chạy đến trước mặt hai người, vừa thở hổn hển vừa run run giọng nói: “Hai vị, thật có lỗi, tiểu nhân có mắt không trong, có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết hai vị đại giá quang lâm, đáng chết, đáng chết...”.
Chỉ nghe một giọng vang vang như chuông đồng cất lên: “Tập Hoạch, cho dù ngươi không đáng chết thì cũng đáng đánh lắm. Ngay cả đại danh của Thiết nhị gia và Lãnh tứ gia mà cũng không biết...”.
Một người vận trường bào màu xanh, dày gấm màu đen bước ra, tóc bạc như cước, mũi ưng mắt ó, khoé miệng cười cười. Chỉ thấy lão cung tay nói: “Chuyện này cũng khó trách bọn chúng, vì danh hiệu của Thiết đại nhân và Lãnh đại nhân quá lớn, thế nên danh tính thật cũng không mấy người biết được, thực là...”. Nói tới đây, lão lại ngửa mặt cười lên ha hả. Thiết Thủ và Lãnh Huyết cũng ôm quyền hoàn lễ, nhưng thấy người này tuổi đã gần cổ lai hi, lưng đã hơi còng, nhưng bước chân vẫn như hổ bộ long hành, toàn thân không chút sơ hở, trong lòng đều không khỏi hơi chấn động.
Chỉ thấy lão đầu cười khanh khách: “Tiểu lãi nhi là tam quản sự Tập Lương Ngộ của Tập Gia Trang... nào nào các ngươi hãy hành lễ với Thiết Thủ nhị gia và Lãnh Huyết tứ gia trong Tứ Đại Danh Bộ danh lừng thiên hạ, xin hai vị thứ tội đi...”.
Tám tráng đinh còn lại nghe lão nói vậy, đều lộ vẻ kinh hãi, không ngờ hai người ăn mặc tầm thường này lại chính là hai vị đại danh bộ Thiết Thủ và Lãnh Huyết mà hắc đạo nghe danh thì vỡ mật, còn bạch đạo nhân sĩ thì người người đều kính phục.
2.
Thiết Thủ cười cười nói: “Ngàn vạn lần đứng nói vậy, kỳ thực cái danh hiệu Tứ Đại Danh Bộ đó cũng chỉ là bằng hữu giang hồ quá yêu mà ban cho chúng ta mà thôi. Hảo thủ trong công môn không biết có bao nhiêu người, mấy sư huynh đệ chúng ta chỉ tuân theo chức trách, quả thực là vô cùng hổ thẹn với hiệu xưng đó”.
Tập Lương Ngộ hít một hơi thuốc, cười ha ha nói: “Hai vị quá khách khí rồi, Phi Huyết Truyền Nhân Liễu Kích Yên và Tuyệt Diệt Vương Sở Tương Ngọc năm xưa bị hai vị khắc chế, nhưng có thấy vị đại quan đại tướng nào động được đến một cọng tóc của bọn chúng đâu...”.
Đây chính là hai chiến tích anh dũng của Thiết Thủ và Lãnh Huyết, cũng có thể nói là những trận chiến chấn động cả giang hồ, cả chín đại hán canh cửa đều gật đầu lia lịa, cung kính cúi đầu thi lễ với hai người.
Kỳ thực đám người này tuy đều có chấn động bởi uy danh của hai đại danh bộ, song trong lòng chưa chắc là đã tâm phục, có điều phàm là hành tẩu trong giang hồ, có mấy loại người ngàn vạn lần không nên đắc tội, trong đó không nên nhất chính là công sai, bộ khoái, huống hồ trước mắt bọn họ lại là thiên hạ tứ đại danh bộ đồ đệ của Gia Cát tiên sinh, xưa nay chưa từng vị nể tình riêng?
Vì thế cả chín người đều lộ vẻ kính phục, hòng mong sau này ngộ nhỡ bản thân có phạm phải chuyện gì, hai vị danh bộ này sẽ nể chút tình gặp mặt mà nương nhẹ.
Thiết Thủ thầm thở dài, rồi nói: “Tập quản sự”.
Tập Lương Ngộ nhướng mày nói: “Nào nào, chúng ta vào uống chén rượu rồi nói tiếp”.
Thiết Thủ nghiêm mặt nói: “Chúng ta có việc bên mình, rượu này không thể uống được”.
Tập Lương Ngộ nheo nheo mắt thở ra một hơi khói: “Không biết hai vị có việc gì?”.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Tháng này Tập Gia Trang xảy ra chuyện gì, chắc hẳn Tập tam quản sự biết rõ hơn chúng ta, đâu cần phải tốn công nói lại làm gì nữa”.
Tập Lương Ngộ vẫn cười hì hì nói: “Nhị vị nếu không ngại thì xin cứ nói ra, Tập Gia Trang cây cao bóng lớn, lúc nào cũng có những lời đồn đãi không hay, có một số chuyện bên ngoài còn biết trước cả ngườ trong trang cũng không chừng”.
Lãnh Huyết nói: “Nghe nói bảy ngày trước, trang chủ của quý trang thần trí bất bình thường, đã giết sạch cả gia cầm gia súc trong trang, không biết có chuyện này hay không?”.
Tập Lương Ngộ nghe chàng hỏi vậy thì ngây người ra, Lãnh Huyết lại nói tiếp: “Sáu ngày trước, trang chủ Tập Tiếu Phong của các vị bức gian không thành, vung đao chém bị thương một nha hoàn của trang chủ phu nhân, có chuyện này chứ?”.
Tập Lương Ngộ gượng cười nói: “Lãnh đại nhân nghe tin này ở đâu vậy?”.
Lãnh Huyết không trả lời y, lại hỏi tiếp: “Năm ngày trước, Tập trang chủ canh ba nửa đêm nhảy lên nóc nhà lớn giọng ngâm thơ Đường, làm toàn trang không ai ngủ được, chắc chuyện này không sai phải không?”.
Gương mặt đầy những nếp nhăn của Tập Lương Ngộ cố rặn ra một nụ cười: “Trang chủ nửa đêm có nhã hứng, đọc cổ thi làm người trong trang không ngủ được thì cũng phạm pháp sao?”.
Lãnh Huyết cơ hồ như không hề để ý y nói gì, lại tiếp tục nói: “Bốn ngày trước, chỉ vì một chuyện nhỏ bằng hạt vừng, mà y đã nổi trận tam bành, đánh bị thương ba gia đinh. Cũng trong đêm đó, trong phòng vang lên tiếng kêu cứu của trang chủ phu nhân và tiểu thiếu gia, mấy ngày sau, các người không còn trông thấy phu nhân và thiếu gia đâu nữa, chuyện này chắc không phải sự thật chứ?”.
Tập Lương Ngộ đảo mắt nhìn quanh, rồi bước lên nửa bộ, thấp giọng nói: “Lãnh gia, chúng ta vào trong nói chuyện được không?”.
Thiết Thủ gật đầu: “Hảo!”.
Tập Lương Ngộ khom người đưa tay: “Mời!”.
Ba người bước vào trong trang, Tập Lương Ngộ mời hai người ngồi xuống, sau đó xin phép vào nhà trong. Giây lát sau thì trà được dâng lên, nhưng Lãnh Huyết và Thiết Thủ đều đặt lên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh mà không uống.
Một chốc sau thì Tập Lương Ngộ mới chậm rãi đi ra, trong tay cầm một gói khá nặng, trên mặt nở nụ cười ám muội, rồi dúi cả gói đồ vào tay Thiết Thủ.
“Đây là gì?”.
Thiết Thủ hỏi.
“Một chút thành ý của tệ trang”.
Tập Lương Ngộ nói.
“Đây là một chút tiểu tâm ý của nhị quản sự chúng tôi, hai vị đường xa tới đây, không thể đi không một chuyến... chỗ này... tuy nói là một chút lễ mọn, nhưng muốn mua một hai chức huyện thái gia... có lẽ cũng dư rồi”.
Thiết Thủ cười cười: “Đa tạ!”.
“Không cần khách khí”.
Tập Lương Ngộ lại thở ra mấy vòng khói.
“Thứ cho tại hạ không tiễn”.
Thiết Thủ lắc đầu: “Chúng ta không đi”.
Tập Lương Ngộ nheo mắt: “Không đủ?”.
Thiết Thủ mỉm cười: “Không phải không đủ, mà là không cần”. Vừa nói chàng vừa trả lại gói đồ trong tay cho Tập Lương Ngộ: “Chúng ta muốn gặp Tập trang chủ”.
Tập Lương Ngộ trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Trang chủ của chúng tôi rất ít khi gặp người ngoài”.
Thiết Thủ nói: “Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, y có thể không gặp người khác,