Hôm nay Diệu Hàm làm xong việc, gửi xong cho công ty thì quyết định ra ngoài đi dạo.
Cô muốn ra khu chợ gần đó mua ít đồ.Vừa đi cô vừa suy nghĩ, đúng là cô có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ có một công việc tốt như vậy, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình lại có một nơi trú thân tốt như thế này.
Cô cũng mong sẽ tiết kiệm được tiền để có thể đi học nâng cao ngoại ngữ.Đang đi trên đường tình cờ cô thấy một người phụ nữ trung tuổi bị ngất ở giữa đường.
Cô vội chạy tới đỡ bác gái đó dậy.
Thì ra bác bị tụt huyết áp, cô đưa bác vào quán nước gần đó, một lúc sau thì bác tỉnh lại.
Bác gái cảm ơn cô rối rít.
Nhìn sang cô, thấy cô cũng xinh xắn, nói chuyện cũng rất lễ phép.
Bác ngỏ ý muốn mời cô về dùng bữa tối với gia đình bác để cảm ơn.
Diệu Hàm từ chối mãi không được thì đành đồng ý.Hai bác cháu vừa đi bộ vừa nói chuyện:- Con gái tên gì vậy ?- Dạ, cháu tên Diệu Hàm.- Cái tên hay quá.
Vừa nãy bác đi bộ cho khoẻ chân, tự dưng huyết áp lại tụt làm bác choáng quá.- Nhà bác ở gần đây ạ ?- Ừ, nhà bác ở khu kia, sắp tới rồi.- Nhà cháu thuê cũng ở khu đấy ạ.- Trùng hợp quá, vậy rảnh thì con qua nhà bác chơi nha.- Vâng.- Bác sống cùng với một người con trai, nhà neo người quá nên cũng buồn con ạ.
Lúc nào cũng chỉ muốn có người sang bầu bạn cho vui cửa vui nhà thôi.- Vâng ạ.- Con cứ gọi bác là bác Trương.- Dạ.Hai bác cháu nói chuyện rôm rả một hồi thì tới nhà bác.
Hoá ra nhà bác cách nhà cô có một đoạn đường.
Nhà bác rất rộng.
Hầu hết những ngôi nhà ở ngoại thành đều rộng rãi và có vườn tược bao quanh.Về tới nhà bác Trương đã lên tiếng gọi:“Trương Khang Hạo, nhà mình có khách này con !”Tiếng một người con trai vọng ra từ phòng bếp:“Vâng, đợi con chút con ra ngay đây !”Thím Trương cười vui vẻ, tiếp tục quay sang nói với Diệu Hàm:- Khang Hạo nhà bác nó là đầu bếp và là chủ của một nhà hàng, nó nấu ăn rất giỏi đó con.- Vậy ạ.- Ừm, năm nay nó 25 tuổi rồi mà chưa chịu yêu ai, bác lo lắm.
Nó chỉ mải lo sự nghiệp, mà bác nói rồi, bác dư sức lo được cho nó mà nó không chịu đó con.- Vâng.- Nó cũng được mai mối nhiều lắm nhưng nó không chịu ai.
Mà toàn mấy đứa xinh xắn học hành lại giỏi giang.
Không có điểm gì chê mà nó lại cứ như vậy.
Chán lắm con ạ.- …- Bác quên chưa hỏi, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi.- Dạ, con 18 ạ.- 18 à, thế thì hợp.
Tốt quá.- Hợp gì vậy bác ?- À không có gì, con ngồi đây uống nước.
Để bác vào xem nó nấu nướng đến đâu rồi.- Vậy để con vào phụ anh ấy ạ.- Con có ngại không, không ngại thì tốt quá.
Đi … đi vào đây, hai đứa cũng làm quen luôn đi.Diệu Hàm cùng bác Trương đi vào bếp, lúc Khang Hạo nhìn thấy cô, anh ta nhìn cô không chớp mắt.
Cho đến khi Diệu Hàm cất tiếng chào thì anh ta mới thu lại ánh nhìn:- Dạ, em chào anh.- Chào em.
Anh tên Khang Hạo.Bác Trương chen ngang luôn vào:“Con bé là Diệu Hàm, nãy mẹ ngất giữa đường, rất may là có con bé không thì có lẽ mẹ đã xảy ra chuyện.
Nên mẹ mời con bé đến dùng cơm với nhà mình, coi như là cảm ơn con bé đã cứu mẹ.”Trương Hạo nghe xong, lại quay sang nói Diệu Hàm với ánh mắt rất tình ý:- Cảm ơn em nhé … Diệu Hàm.
Vậy hôm nay mời em thưởng thức tay nghề của anh luôn.
Cũng gần xong hết rồi, em có thể phụ anh bày ra bàn không ?- À, dạ được ạ !Trong bữa cơm Trương Hạo cứ nhìn cô mãi, anh cảm giác như đã gặp được “tiếng sét ái tình” của đời mình.Ăn uống, dọn dẹp xong Trương Hạo đưa Diệu Hàm về theo ý muốn của mẹ.
Vừa đi anh vừa hỏi cô:- Em ở đây một mình hả ?- Dạ