Chap 14 + 15:Chap 14:Diệu Hàm đứng bất động nhìn anh và không nói được một lời nào.
Tay cô nắm chặt túi bánh.
Không thấy cô lên tiếng, Đình Phong lại nói thêm:- Em đi đâu vào giờ này ?- Tôi đi làm.- Đi làm ?- Đúng, tôi không muốn phải nợ anh.- Tôi có đòi em ?- Anh không đòi, nhưng tôi cảm thấy rất áy náy.- Tại sao người khác giúp em, em không thấy áy náy ? Tôi không được phép giúp em ?- Không phải.- Vậy tại sao ?Đình Phong tiến đến gần cô, mùi rượu nồng nặc.
Lúc này cô mới thấy rất nhiều vỏ chai rượu dưới sàn nhà.“Anh say rồi !”Diệu Hàm thấy anh cứ tiến tới áp sát vào mình, cô lấy sức đẩy anh ra nhưng không được.
Cô vùng vẫy, đẩy anh, đánh anh thậm chí dùng hết sức cắn anh nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.
Đình Phong ôm cô vào lòng, gục đầu xuống vai cô, giọng anh run lên:- Diệu Hàm, em đừng đi đâu có được không ?- …- Tôi không muốn thấy em đi cùng người khác.- …- Tôi không muốn em cười với người khác.- …- Tôi càng không muốn … em thích một người khác.Lúc này, cảm xúc trong cô dâng trào, cô không còn kìm nén được mà nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Cô vừa nói, vừa khóc, nước mắt cứ thế theo cảm xúc mà tuôn rơi:“Tôi không đi đâu, anh nuôi tôi được sao ?Tôi không đi cùng người khác, không cười với người khác, không thích một người khác, vậy anh sẽ thích tôi, sẽ ở bên tôi được sao ?Đình Phong, anh là người đã có hôn ước, anh nên biết giữ khoảng cách giữa anh và tôi.
Anh đừng biến tôi trở thành một người xấu, đừng khiến tôi trở thành người đi phá vỡ hạnh phúc của người khác.Tôi cố gắng đi làm, cố gắng kiếm tiền để làm gì ? Để có thể sống thật tốt mà không phải dựa dẫm vào một ai khác.Anh đừng như vậy, đừng làm những hành động khiến tôi ảo tưởng, khiến tôi hi vọng rằng anh thích tôi.Anh đừng ích kỷ như vậy có được không ? Đừng chỉ biết quan tâm cảm xúc của mình mà không nghĩ người khác sẽ cảm thấy ra sao.Ở bên cạnh anh từng giây từng phút, tôi cảm thấy dằn vặt từng đấy thời gian.
Tôi thấy xấu hổ vì chính mình …”Diệu Hàm nói tới đây thì phải dừng lại, vì lời nói của cô đã bị chặn bởi bờ môi của anh.Anh đã phá vỡ mọi rào cản mà cúi xuống hôn cô.Anh hôn cô.Là nụ hôn đầu tiên.
Đầu tiên của anh và cũng chính là nụ hôn đầu tiên của cô.Bao nhiêu cảm xúc trong lòng anh đã dồn hết vào nụ hôn đó.
Mãnh liệt, dịu dàng, day dứt.
Tất cả, tất cả anh trao hết cho cô.Diệu Hàm lúc đầu cố gắng từ chối anh, nhưng sau cùng, cô cũng phải đổ gục.
Cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.Túi bánh trên tay rơi xuống, cô ôm lấy vòng eo của anh, tham lam tận hưởng phút giây mà sâu thẳm trong lòng cô hằng mong đợi.
Cô mặc kệ tất cả.Rất rất lâu, sau khi cảm nhận Diệu Hàm không còn thở nổi thì anh mới dừng lại.
Anh lau nước mắt cho cô, hôn lên trán cô, lên đôi gò má còn đẫm lệ của cô rồi nói rõ từng câu từng chữ:“Diệu Hàm, Anh thích Em !”Nghe từng lời anh nói ra, Diệu Hàm một lần nữa bật khóc:- Em không thể !- Tại sao ?- Vì em không thể vì sự ích kỷ của mình mà xen vào chuyện tình cảm của người khác.- Anh chưa từng nói thích ai ngoài em.- …- Tin anh !- …- Diệu Hàm, anh thích em, anh rất thích em.- Vậy còn vợ sắp cưới của anh ?- Trước khi gặp em, anh chưa từng có ý định sẽ