*** Lúc Chu Tử Đằng về trời đã chải mái tóc đêm đen kỳ bí. Chu Tử Đằng
rất thích đi bộ, vừa có thể tận hưởng ngắm nhìn đường phố đang hòa mình
với thời gian, vừa có thể tập thể dục, giúp môi trường phần nào, lại có
thể xả stress, thả lỏng tâm trí cho giảm bớt phiền não. Thế nhưng hôm
nay cô lại chẳng cảm thấy thư thái như mọi hôm, mỗi lần đi là một lần
chệch bước. Cô đang nghĩ vẩn vơ về chàng trai đáng ghét chiều nay. Từ
Lục Giai, Từ Lục Giai.... cô chưa hề biết đến anh ta hoặc đơn giản là
không hề nghe tác giả nhắc đến người con trai này xuyên suốt quyển
truyện. Vậy hắn là ai? Lẽ nào sự xuất hiện của cô đã làm lệch dòng chảy? Nhìn Từ Lục Giai trông chỉ như một cậu trai thanh niên tuấn tú bình
thường, nhưng đã lăn lộn 30 năm trường đời, cô biết anh ta không tầm
thường, luận về tướng mạo lẫn khí chất. Có cái gì đó rất thân, mà lại
thật xa lạ. Cô đang nhớ về một người cô chưa từng biết sao? Dù gì thì,
cũng đã gây ấn tượng xấu với nhau rồi. Một người sơ sẩy làm hỏng áo
người kia, còn cái người kia lại- vô- cùng- không- ga- lăng an ủi một
câu mà còn quật lại một câu phũ chết đi được. Đồ thụ lòi!
***
Nghĩ tới hắn, Chu Tử Đằng cảm thấy thêm hụt hẫng và tức tối. Nhất định
phải đi khuây khỏa mới được, nghĩ vậy, cô liền rảo bước đến khu vui chơi rộn ràng mới khai trương gần đó. Khung cảnh thật vui vẻ, nhộn nhịp, có
tiếng la hét thích thú của trẻ con, còn có tiếng cười đùa thoải mái của
mấy chàng trai, cô gái xúm tụm đi cùng nhau. Không khí khu vui chơi náo
nhiệt, giá mà có Lưu Ly hay Andrew cùng Audrey ở đây, bảo đảm chúng sẽ
thích chết cho xem.
-- Nào nào! Mua một ly Mocha loại lớn tặng một voucher khuyến mãi đi.
-- Cho tôi một ly cầm đi! - Chu Tử Đằng ghé lại quán cà phê nhỏ xinh giữa
khu mua một ly nước uống, sẵn tiện cho Lưu Ly cái voucher đó luôn.
-- Của cô này.
-- Cảm ơn.
*** Hí hửng cầm trên tay ly Mocha còn đang dính nước đá ươn ướt, Chu Tử
Đằng quay người lại thì lại không may va phải một người, ly Mocha còn
dính nước trơn trượt tuột khỏi tay Chu Tử Đằng đổ hết gần một nửa lên
người đó. Cả hai người đồng thanh la lên một tiếng "A", Chu Tử Đằng thầm mắng trong lòng, thiệt xui xẻo. Va phải người khác, làm đổ hết ly Mocha mới mua của cô. Chu Tử Đằng tiếc của bực bội ngước lên nhìn người mình
đụng phải thì:
-- Thế quái nào! Lại là cô!!!
-- Âm hồn bất tán! Lại là anh!!!
*** Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng giờ mới thấm thía câu "Oan gia ngõ hẹp", anh lườm cô nguýt một cái:
-- Tôi kiếp trước có mắc nợ cô sao? Tôi mới thay lại cái áo, cô lại ghen tị với cái áo này mà đổ lên phải không!?
-- Tôi thèm! Muốn làm quen với tôi thì nói cho đành! Không cần phải dàn đan thế trận đến thế! Đổ mất cả cái ly Mocha của tôi!
-- Ô lạ nhỉ? Cô làm hỏng áo tôi hiệp 2, không xin lỗi đã rằng, lại còn ở đây trách tôi à? Cô có phải đàn ông không thế!
-- Tôi là đàn ông hay không thì liên quan... Đợi đã! Tên họ Từ chết tiệt! Anh dám coi tôi là đàn ông!?
-- Có chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ thế em?*** Trong khi cả hai bên đang đấu
võ mồm bất phân thắng bại thì một giọng nam khác vang lên. Một người đàn ông anh tuấn tiến lên gần hỏi han Từ Lục Giai, trên tay đeo cái nhẫn
chạm khắc y hệt cái Từ Lục Giai đang đeo. Chết rồi! Hắn ta có chồng che
chở, mình lại đơn thân độc mã ác khẩu với hắn. Cái tên thụ lòi!!! Nhất
định khi về tôi sẽ cho người đến quyến rũ chồng anh, khiến anh bị đá cho nhục mặt!
-- Cô ta vô ý làm bẩn áo em, lại còn gông cổ lên cãi
tay đôi với em! - Từ Lục Giai vẫn bình thản lên tiếng, nhưng trong mắt
Chu Tử Đằng thì lại thấy như anh ta đang làm nũng với "chồng" mình.
-- Có chuyện đó sao? - người được vinh danh là "Chồng" anh ta lên tiếng.
-- Này anh! Coi lại chị nhà đi! Có quản thì quản vợ cho chặt, đừng để cô
Từ cứ đi lung tung khiến người ta va phải như thế! - trước khi để
"chồng" Từ Lục Giai ra tay bảo vệ "vợ" mình, Chu Tử Đằng hùng hồn ra oai phủ đầu. Chết thật! Trai đẹp tụi bây đi yêu nhau hết rồi, cô đây về
cũng phải kiếm một nàng mới được.
*** Chu Tử Đằng hùng hồn vênh
miệng nói xong, không gian lâm vào trầm tĩnh đến kì lạ. Chỉ thấy mặt hai người bị cô lớn tiếng lúc nãy đen lại như đít nồi. Chu Tử Đằng bất giác thấy không ổn, dự có bão giật cấp bảy, biển động mạnh giật cấp 8. Từ
Lục Giai lúc này mặt xám xịt gằn từng tiếng:
-- Anh- em- chúng- tôi- giống- vợ- chồng-
chỗ- nào- hả!?
-- Thì...- Khoan đã! Hắn vừa nói cái gì? Anh em!
*** Lần này đến lượt Chu Tử Đằng mặt đen lại như đít nồi! Là anh em? Chết
rồi, cô đi mắng lộn với người ta, kết quả "mắng lộn" thật rồi! Sao số
đen thế không biết! Thấy Chu Tử Đằng chỉ biết cười yếu ớt lấy lệ, người- bị- cô- cho- là- chồng lúc nãy bật cười xoa đầu Từ Lục Giai lên tiếng:
-- Cô gái nhầm rồi! Chúng tôi là anh em ruột, thằng nhóc này tên Từ Lục
Giai, tôi tên Từ Tiêu Vũ, lớn hơn 4 tuổi. Hôm nay cùng nó đến kiểm tra
khu vui chơi này, đây là một nhánh của công ty Lilas mà! Để cô hiểu lầm
rồi!
*** Nói xong Từ Tiêu Vũ cười khúc khích, Từ Lục Giai thì lườm lườm nhìn cô ý bảo "Còn không mau xin lỗi" làm Chu Tử Đằng thấy thật khó ăn khó nói.
Hóa ra hắn là Từ tổng của công ty vui chơi trẻ em Lilas. Thảo nào nghe
tên quen quen, báo có đăng công ty của hắn mới xây dựng thêm một khu vui chơi là đây, vào sân nhà lại đắc tội với chủ nhà!
-- Này, vậy cô định tính sao giờ? Làm bẩn áo tôi, lại ngang nhiên nhạo báng "thanh
danh và sự trong sạch" của tôi! Cô phải đền bù thiệt hại về khoản vật
chất lẫn tinh thần thế nào đây!?
*** Cái vận mệnh!!! Tên mặt dày
không biết liêm sỉ, ai đời lại tranh chấp với con gái hả! Chu Tử Đằng
mắng thầm trong lòng, gượng gạo lên tiếng:
-- Tôi sẽ mua trả lại
anh một cái áo khác! Anh chỉ việc về xả nước tắm lại lần nữa cho thơm
người thôi! Còn về cái "thanh danh và sự trong sạch" của anh, anh cũng
vừa "khẳng định phẩm giá" của mình nguyên vẹn rồi, không mất gì anh đâu! Cô hồn!
*** Nói rồi Chu Tử Đằng ngượng quá quay người bước đi
thật nhanh. Từ Lục Giai thấy thế chỉ nhếch môi một cái rồi cũng quay
người đi. Thấy thế, Từ Tiêu Vũ chạy đến khoác vai Từ Lục Giai cười hỏi:
-- Dễ thương không?
-- Gặp thằng khác nó tát cho vỡ mồm rồi!
-- Con trai mà cáu kỉnh thế! Thảo nào không bị hiểu nhầm! Em trai anh men thế cơ mà!
-- Anh nhiều chuyện quá đi! Chọc giận tổng tài, em có nên bắt cô ta về làm người hầu cho giống trong truyện không?
-- Nếu thế thì em sẽ bị tát cho vỡ mồm.
--....
-- Mà em cũng không phải dạng vừa đâu! Em cũng chọc phải tổng tài còn gì!
-- Gì?
-- Lần trước anh có tham dự lễ ra mắt công ty Glycine, mà cái cô nàng đỏng đảnh kia, là tổng giám đốc đấy!
-- Tiêu Vũ! Anh nói thật sao? Cái đứa con nít 20 kia là tổng giám đốc nhãn hàng Glycine, là nhà thiết kế Wisteria á!?
-- Chắc nịch luôn! Bởi ấn tượng nên anh mới nhớ rõ vậy đấy! Mà này tiểu
Giai, hôm trước em có nói với anh muốn mời nhà thiết kế Wisteria mà Mẫu
thân đại nhân hâm mộ về thiết kế cho bà một cái đầm dự tiệc nhân ngày
sinh nhật phải không nhỉ?
-- Oh shit!!! Này, con nít 20, a quên,
Chu Tử Đằng, này Chu Tử Đằng! Đứng lại!!! Khoan đã, Wisteria Esmeé La... La...La modern gì gì đó! Đứng lại đã!
*** Thấy Từ Lục Giai quay
ngoắt thái độ 360° hớt hải chạy theo Chu Tử Đằng, Từ Tiêu Vũ ôm bụng
cười ngoặt ngoẽo. Này thì gậy ông đập lưng ông nhé! Giờ thì tiểu Giai
nhà anh phải khổ rồi, a, sắp có thiệp hồng báo tin vui nha!!! Em trai,
cố lên! Từ Tiêu Vũ nhìn em trai vẫn đang co giò đuổi theo Chu Tử Đằng đã bước khá xa, mới quay đầu đi thì gặp một người đàn ông nhìn rất điển
trai khác, người đó dịu dàng cất tiếng nói:
-- Có chuyện vui?
-- Phải Ngũ Tần, có chuyện vui! Xem ra cơ duyên lại một lần nữa đến với tiểu Giai rồi~~~
-- Aizzz! Chuyện lũ trẻ đó, để tụi nó lo đi thôi.
*** Nói rồi, người có vẻ ngoài hào hoa tên Ngũ Tần bước đến khoác vai Từ
Tiêu Vũ cực kì thân mật, trong mắt là thập phần ôn nhu. Cái này... mới
gọi là... chân chính "vợ chồng" nha...! Còn hai kẻ rắc rối kia, oan gia
ngõ hẹp thôi! Còn gặp nhau dài dài!
^^^^ Tử Đằng giữ tiết gặp
tiểu Giai cũng gìn giữ tấm thân trong trắng không kém nha!!!Lần trước
ngược mọi người nước mắt tèm lem rồi, giờ cho cười hả hê lại nè!!!^^^